
ốn làm, hoàn toàn không phải là giúp cậu khi gặp chuyện buồn về tình cảm.
“Sky, giúp tớ một chuyện,
được không?”
“Hả?”
Tôi ngơ ngác, cảm thấy lạ
lẫm trước cái tên mà Duy Minh vừa dùng để gọi mình. À đúng, tôi đã đề nghị Duy
Minh không gọi mình là Yên Nhi nữa, bởi tôi không muốn cậu nhớ lại mối tình đầu
trẻ con qua hình bóng của mình. Vậy nhưng cái biệt danh mà Duy Minh gọi tôi
nghe thật kì lạ. Ngày hôm nay, cậu ấy đã nói tôi giống với bầu trời…
“Hì, thôi gọi tớ là Yên
Nhi được rồi!” Tôi cười trừ, có lẽ không chấp nhận nổi cái biệt danh mới này.
“Kệ đi! Giờ tớ lại thích
gọi cậu là Sky cơ!”
“… Vậy cậu định nhờ tớ
việc gì?”
“Tớ muốn mua quà xin lỗi
Quỳnh nhưng không biết nên mua gì cả, lát nữa cậu đi cùng tớ được không?”
Tôi ngồi thần người, trơ
mắt nhìn Duy Minh như muốn cậu lặp lại đề nghị một lần nữa. Kì lạ! Liệu có phải
đầu tháng tôi đã trót ăn mực không mà dạo này toàn gặp những chuyện xui xẻo thế
này? So với việc bị Thu Thảo “tặng” cho cả chiếc ghế, đề nghị của Duy Minh còn
khiến tôi cảm thấy đau hơn gấp trăm lần, chẳng khác gì bị người ta xát muối vào
vết thương còn chưa khép miệng. Tôi nào phải đứa con gái cao thượng sẵn sàng
làm mọi việc để người mình yêu thương hạnh phúc, kể cả phản bội lại cảm xúc cá
nhân? Giữ lại tình cảm đơn phương ấy cho riêng mình, với tôi đã là một sự đấu
tranh rất lớn giữa trái tim và lí trí.
“Tại sao… cậu lại nhờ
tớ?”
Tôi hỏi, không để ý rằng
giọng mình đã trở nên khản đặc. Tôi không khóc, cũng không muốn khóc, chỉ là
cảm thấy cơn ấm ức chẹt ngang cuống họng, không sao có thể nuốt trôi.
“Vì cậu hợp gout với tớ
nhất!”
Duy Minh vẫn hồn nhiên
trả lời, còn khuyến mại cho tôi một nụ cười tươi rói. Ngay giây phút này, với
tôi, nụ cười đó chỉ mang ý nghĩa trêu tức mà thôi. Tôi cắn môi, ngực trái vẫn
đau âm ỉ. Tôi muốn trách Duy Minh quá đáng, nhưng trách rồi thì tôi phải giải
thích như thế nào với cậu ấy đây? Tình cảm không hồi đáp của tôi, có lẽ nên
được buộc vào chùm bóng bay, thả nó bay lơ lửng lên tít bầu trời cao vời vợi.
“Được rồi, tớ giúp cậu
lần này!”
Tôi thở hắt, trong lòng
ngầm giơ cờ trắng đầu hàng. Duy Minh tin tưởng và trông đợi vào tôi như vậy,
tôi không nỡ dập tắt hi vọng của cậu. Nếu Kiều Trang biết được chuyện này, hẳn
nó sẽ cười vào mặt và chê tôi hèn nhát. Nếu chuyện đó xảy ra, tôi cũng đành
chấp nhận mà thôi, bởi lẽ tôi đã là một kẻ hèn nhát ngay từ đầu. Hèn không phải
vì là kẻ đến sau trong câu chuyện của hai người đó, hèn là vì để mặc cho bản
thân trở thành kẻ thứ ba và cứ ngụp lặn trong đó mãi không thể tìm được lối ra.
“Ôi, cậu là người bạn tốt
nhất trên đời!”
Tôi cười trừ trước lời
khen ngợi mà Duy Minh dành cho mình. Đừng khen, đừng nói gì hết cả, bởi dù có
là gì đi chăng nữa thì vết xước ở tim vẫn đang dần rạn nứt mà thôi. Giờ thì tôi
đã hiểu, hiểu được đâu là cảm giác đau đớn nhất trong tình yêu. Đó chính là
người ấy ở ngay trước mắt ta, ta yêu người, yêu đến khô cạn nước mắt, nhưng lại
chẳng thể nào nói ra ba từ quan trọng nhất, vĩnh viễn ở bên và nghe tình yêu
của người đẹp đẽ đến chừng nào.
Khi trận đấu kết thúc,
Duy Minh qua chào hỏi mẹ tôi và xin phép cho tôi đi cùng cậu, đồng thời hứa hẹn
sẽ đảm bảo an toàn cho tôi để có thể làm mẹ yên lòng. Mẹ tôi cũng không dặn gì
nhiều, chỉ nhờ Duy Minh lát nữa đèo tôi về nhà hoặc quay lại đây, bởi lâu ngày
mới gặp lại bạn bè cũ nên sẵn tâm trạng vui vẻ, mẹ tôi muốn… xem thêm cả trận
đấu kế tiếp, dù gì thì cuộc đối đầu giữa Chelsea và Manchester City trong giai
đoạn hiện tại cũng xứng đáng là trận cầu đáng được trông chờ của mùa giải.
Chúng tôi rời quán cà phê
khi đồng hồ chỉ số mười và sau đó mất tầm một tiếng để lựa chọn giúp Duy Minh
một món quà ưng ý. Lúc này, hầu hết mọi cửa hàng đều đã đóng cửa. Duy Minh chầm
chậm đèo tôi đi, dường như cậu ấy không mấy quan tâm đến việc về trễ mà muốn
ngắm nhìn đường phố lâu hơn một chút. Tôi cũng không vội, dù cho trời về đêm
trở gió khá lạnh. Tôi đã từng nhiều lần mơ ước được ngồi sau Duy Minh như thế
này, được vòng tay ôm lấy cậu, chậm rãi đi dưới những tán cây xanh mướt trong
một buổi tối bình yên.
“Tớ thích con đường này
nhất đấy!”
Quên bẵng đi cảm giác se
se lạnh đang len lỏi qua lớp áo mỏng, tôi vui vẻ lên tiếng khi Duy Minh bắt đầu
lái xe rẽ vào Phan Đình Phùng. Người ta nói rằng Nguyễn Chí Thanh là con đường
đẹp nhất thủ đô, nhưng trong thâm tâm tôi chỉ mãi hướng về con đường với hai
hàng cây sấu luôn rợp bóng mát vào những ngày hè.
“Duyệt! Lãng mạn đấy!”
Duy Minh gật đầu hưởng
ứng. Dù không thể nhìn, nhưng tôi đoán rằng lúc này cậu ấy đang cười toét
miệng. Tôi không đáp lại Duy Minh, chỉ lặng lẽ hướng mắt nhìn khi chúng tôi vừa
đi ngang qua Bắc Môn. Trong trí nhớ của tôi, vào những buổi chiều hè, con đường
Phan Đình Phùng thậm chí còn đẹp hơn cả một giấc mơ. Những khi rảnh rỗi, tôi
vẫn cố tình đi thật chậm trên vỉa hè rộng thênh, vui vẻ chào đón từng tia nắng
nghịch ngợm cứ lặng lẽ bám theo từng bước chân của mình. Không quá ồn ào, náo
nhiệt như nhiều con đường khác của Hà Nội,