
rỡ được thế vào ngay sau đó.
“A, cậu cũng đến đây à?”
“Ừ, tớ đi cùng gia đình.”
Tôi đáp, chỉ tay về phía
mẹ và anh trai để Duy Minh có thể nhìn thấy. Những tưởng hai người đó sẽ để tâm
sang phía này để xem bạn tôi là ai, nhất là anh trai tôi, vậy mà hóa ra cả hai
người đều đang tíu tít chào hỏi người quen, hoàn toàn quên đi sự hiện diện của
tôi. Thấy vậy, tôi cũng chỉ biết thở dài, kéo ghế ngồi xuống đối diện Duy Minh.
“Để tớ qua chào người nhà
cậu một tiếng!”
“Thôi để sau cũng được,
mẹ tớ gặp bạn cũ đang cười không phanh được kia kìa!”
Duy Minh cười khi nghe
tôi nói vậy. Ánh mắt cậu vẫn hướng về phía mẹ và anh trai tôi như tò mò muốn
biết gia đình tôi là những người như thế nào. Mà nếu không phải tôi giới thiệu,
tôi nghĩ Duy Minh cũng sẽ chú ý đến gia đình tôi thôi, bởi một lẽ bọn họ đi đâu
cũng rất ồn ào.
“Tớ không nghĩ lại gặp
cậu ở đây!”
Cuối cùng, Duy Minh cũng
quay sang nhìn tôi. Cậu ấy lên tiếng, trong giọng nói có chút gì như thích thú.
“À, cuối tuần nào nhà tớ
cũng ra đây cả!”
“Thật á? Nhưng đây là…”
“Cà phê bóng đá. Tớ biết
mà.”
Tôi cười híp mắt. Ở hướng
đối diện, Duy Minh bỗng ngẩn người ra trong chốc lát. Duy Minh bất giác với lấy
cốc cà phê trên bàn, dùng thìa khoắng nhẹ rồi chăm chú nhìn theo từng chuyển
động nhỏ của vệt nước, thay vì tiếp tục đối diện với tôi.
Sau buổi trưa ngày hôm
nay ở thư viện, tôi đã không còn cảm thấy lạ lẫm với phản ứng như vậy từ phía
Duy Minh nữa, vậy nên tôi không quá phiền lòng mà tiếp tục nói.
“Nhà tớ ra đây xem bóng
đá. Cả nhà tớ là fans của MU mà.”
“Đừng đùa!”
Duy Minh như nhảy dựng
lên khi nghe thấy điều này, còn tôi thì cười phá lên trước phản ứng như điện
giật của cậu ấy. Ai cũng vậy, mỗi khi nghe tin cả nhà tôi đều thích MU và
thường đến đây xem bóng đá vào cuối tuần, bọn họ cũng đều có phản ứng chẳng
khác Duy Minh là bao.
“Ôi, cậu đúng là hợp gout
của tớ!”
Duy Minh nói với giọng
cảm động, đoạn đưa tay vỗ bồm bộp vào người tôi. Nhưng chợt nhớ ra thương tích
của tôi, cậu lại cuống quýt chắp hai tay vào xin lỗi. Thấy tôi phẩy tay cho
qua, Duy Minh lại hớn hở cười.
“Cậu biết không? Xung
quanh tớ chẳng ai tuyệt vời như chúng ta cả!”
“Vì là fan MU ấy hả?”
“Ừ, dĩ nhiên rồi!”
Duy Minh cười hềnh hệch,
khá thỏa mãn khi tự tâng bốc bản thân như vậy. Tôi thì không để tâm đến vấn đề
này lắm. Tôi thích xem đá bóng thì xem thôi, cũng chẳng để tâm gì nhiều. Cuộc
chiến không hồi kết giữa người hâm mộ của các đội bóng với nhau hầu như tôi
chẳng bao giờ tham gia, mình sống với tình yêu của mình là đủ rồi! Nhưng có lẽ,
cái sở thích này đã ngấm vào máu từng thành viên trong gia đình tôi rồi, có lẽ
là từ thời ông bà. Nếu không phải do ông bà tuổi tác đã cao và không thích
không khí ồn ào, chắc chắn mẹ tôi cũng sẽ tìm cách đưa hai người đi cùng.
“Vậy là vì không tìm được
người có chung sở thích nên cậu đi xem bóng đá một mình?”
“Ừ! Như vậy còn đỡ hơn là
đi cùng với đám bạn, bọn nó sẽ nguồn rủa MU của chúng ta thua.”
“Nhưng xem bóng đá một
mình buồn lắm!”
“Thế thì từ bây giờ tớ rủ
cậu đi xem cùng tớ nhé?!”
“Tớ thì luôn sẵn lòng,
nhưng cậu không sợ Đan Quỳnh ghen hả?”
Tôi hỏi, và rồi cả hai
cùng im lặng. Tôi lại lỡ lời, không khí náo nhiệt ở đây đã làm tôi quên béng
chuyện Duy Minh và Đan Quỳnh đang cãi nhau, thậm chí tôi còn thẳng thắn thừa
nhận rằng mình luôn sẵn sàng đi cùng Duy Minh nữa. Chúng tôi bắt đầu tình bạn
theo một cách khó ngờ, nay lại vì một điều khó đoán nữa mà thân thiết với nhau,
liệu tất cả những điều này đều là do định mệnh, hay chỉ là vì một chút tham lam
của bản thân mà đến chính tôi cũng chẳng thể nhận ra được?
“Hai người vẫn chưa làm
hòa hả?”
Tôi cười nhẹ, dù cố tỏ ra
vô tư đi chăng nữa thì nụ cười cũng chẳng đủ chân thật. Cái tên Đan Quỳnh mỗi
khi phát ra từ miệng tôi nghe gượng gạo biết bao, và cả ánh mắt tôi dành cho
Duy Minh mỗi khi nói về chuyện giữa hai người bọn họ cũng hoàn toàn là giả dối.
Tôi phải đóng kịch với người mà mình thích, chỉ vì bản thân vô tình trở thành
người thứ ba, vô duyên vô cớ tự đẩy mình vào câu chuyện tình đẹp của riêng hai
người bọn họ.
“Quỳnh nói không muốn
nhìn thấy tớ nữa.”
Duy Minh thở dài. Tôi cảm
thấy sự thất vọng hiển hiện trên gương mặt cậu. Ánh mắt Duy Minh dịu lại, lơ đãng
nhìn vào khoảng không và ánh lên một niềm ân hận nho nhỏ.
“Là Quỳnh giận nên nói
thế thôi!”
“Tớ cảm thấy có lỗi khi
làm Quỳnh khóc, nhưng Quỳnh nhất định không chịu nói chuyện với tớ nên tớ cũng
không thể nói lời xin lỗi.”
“Đừng lo! Hai người thích
nhau mà, không thể vì một chuyện nhỏ xíu như cãi nhau linh tinh mà giận nhau
mãi được.”
Tôi đưa tay vỗ nhẹ vào
vai Duy Minh, lựa lời an ủi, mặc cho trong thâm tâm đang giằng co dữ dội. Tôi
đang làm gì đây? An ủi, động viên người khác khi họ gặp chuyện buồn là việc nên
làm, nhưng sao tôi có thể tỏ ra bình thản đến vậy khi đó lại là người mà mình
thích? Duy Minh và Đan Quỳnh hạnh phúc, điều đó đồng nghĩa với việc tôi sẽ đau
lòng. Nhìn Duy Minh, nói chuyện với cậu, quan tâm đến cậu,… đó là những việc
tôi mu