
sự yên ắng của Phan Đình Phùng khiến
mọi người muốn quên đi hết những công việc còn dở dang mà hòa mình vào con
đường phủ kín lá vàng, xào xạc reo vang theo từng bước chân. Đi bộ trên con
đường này, người ta có thể cho phép mình chậm hơn một chút, để ngắm nhìn quang
cảnh hai bên đường, cũng có thể là để tìm một hình bóng thân thương mà bản thân
vẫn không ngừng hi vọng sẽ một lần được bắt gặp, để rồi vỡ òa trong mọi cảm xúc
yêu thương.
“Mà cậu cũng lạ nhỉ?”
“Sao tớ lại lạ?” Tôi hỏi
lại, mắt vẫn không rời hai hàng cây cổ thụ được trồng trên cùng một vỉa hè.
“Xem bóng đá, lại thích
lãng mạn.”
“Hì, tớ chẳng thấy gì
liên quan hơn ở đây cả.”
“Vậy à? Nhưng nếu sau này
muốn tìm cậu, chắc hẳn tớ phải lượn lờ qua đây là sẽ thấy nhỉ?”
“Ừ, có thể đấy.”
Tôi gật đầu, cánh môi hơi
nhếch lên. Tôi đã bao nhiêu lần đi trên con đường này, đã bao nhiêu lần cố gắng
bắt gặp hình bóng của Duy Minh trong hàng trăm, hàng nghìn người lướt qua trước
mặt? Biết là vô vọng, nhưng vẫn cứ ươm mầm hi vọng đó trong tim.
“Hôm nay cảm ơn cậu đã
giúp tớ!”
“Không có gì.”
Tôi sẽ cố an ủi mình rằng
tất cả những gì đang làm sẽ khiến Duy Minh cảm thấy vui vẻ, còn tôi thì không
sao, dù gì thì đây cũng đâu phải lần đầu tiên tim tôi quặn lại khi biết tâm ý
Duy Minh hoàn toàn hướng về Đan Quỳnh như thế.
Dạo này nhiều người chia
sẻ trên Facebook cá nhân về một loại cốc khá đặc biệt. Chiếc cốc chỉ có một màu
đen tuyền, nhưng khi đổ nước nóng vào sẽ hiện lên hình ảnh vốn được in sẵn lên
đó. Tầm chiều mai là đã có thể lấy được cốc rồi. Tôi thấy thời gian đó khá
nhanh, nhưng có vẻ Duy Minh không phải là người thích chờ đợi.
“Chà, giá như tớ gặp được
cậu sớm hơn nhỉ?”
“Để làm gì?”
“… Tớ thấy cậu rất tốt.”
Nhưng tốt thôi vẫn là
không đủ, đúng không? Tôi biết, Duy Minh chọn Đan Quỳnh không chỉ đơn thuần là
vì cô ấy tốt. Suy nghĩ ấy khiến tôi chạnh lòng. Đôi khi, một người dù có nhiều
ưu điểm đi chăng nữa, khi vướng vào chuyện tình cảm, biết mình không phải là sự
lựa chọn tốt nhất cho đối phương thì mọi sự tự tin và cao ngạo cũng dần dần
tiêu tan.
“Tốt… thì sao?”
“Trong số đám con gái, tớ
thấy chơi với cậu là vui nhất.”
Tôi không nghĩ Duy Minh
là một kẻ dẻo miệng, nhưng điều cậu vừa nói lại khiến lòng tôi không ngừng xốn
xang. Tôi im lặng, vừa không biết bắt đầu từ đâu, vừa muốn nghe Duy Minh tiếp
tục nói.
“Tính cậu khó lường,
thoải mái và bất cần giống con trai, nhưng vẫn có tính dễ thương và dịu dàng
của con gái. Hình như gặp cậu tớ cứ cười suốt thôi.”
Nếu như tôi có thể khiến
Duy Minh vui, có lẽ đó cũng đã là một thành công rồi. Ngay từ đầu tôi đã không
lựa chọn việc theo đuổi, vậy sao giờ có thể vì một chút thay đổi trong mối quan
hệ của cả hai mà hi vọng giành được cậu ấy?
“Còn Quỳnh thì sao?”
“… Sao tự nhiên cậu nhắc
đến Quỳnh?”
“Tớ chỉ muốn biết lý do
cậu thích Quỳnh thôi.”
Nếu như Duy Minh cho tôi
nghe những điểm tốt của Đan Quỳnh, liệu lòng tôi có yên ả phần nào hay không?
Tận trong thâm tâm, tôi luôn có suy nghĩ rằng so với Duy Minh, Đan Quỳnh không
xứng đáng, hay nói dễ nghe hơn là không thích hợp. Do tôi quá đề cao Duy Minh
hay do tôi ác cảm với những người con gái bên cậu?
“Quỳnh khá tâm lý.”
“Vậy sao?”
Tôi hỏi lại, không thật
sự tin vào đáp án đó. Đan Quỳnh là một người tâm lý? Hình ảnh về cô bạn cùng
lớp nhiều chuyện khiến tôi không mấy tin tưởng vào điều này. Thường thì mỗi giờ
ra chơi, giọng điệu thánh thót của Đan Quỳnh luôn khiến tôi cảm thấy đau đầu.
“Ừ, Quỳnh luôn hiểu được
tớ nghĩ gì, thậm chí còn trước cả khi tớ nhận ra bản thân có suy nghĩ đấy nữa.”
“Vậy ra đó là lý do cậu
thích Quỳnh?”
“Tớ nghĩ là như vậy.”
Tình yêu của Duy Minh, có
lẽ rõ ràng hơn tôi một chút. Duy Minh biết mình thích Đan Quỳnh vì lý do gì,
hoặc ít ra là nghĩ như vậy, nhưng tôi thì không. Tôi không rõ tại sao mình lại
thích Duy Minh, cũng chẳng rõ tình cảm ấy đã trở nên sâu đậm từ bao giờ, chỉ
biết rằng qua năm tháng, thứ tàn phai duy nhất là thời gian và cơ hội chứ không
phải là tình cảm không hồi đáp này.
Tôi gật đầu, dù biết
người phía trước không thể nào nhìn thấy. Thắc mắc được giải đáp có lẽ vẫn chưa
thể giải tỏa tất cả mọi thứ trong lòng, nhưng tôi nghĩ mình nên chấp nhận. Mà
không chấp nhận thì sao cơ chứ? Cũng chẳng thể thay đổi bất cứ thứ gì.
Tôi lắng nghe Duy Minh
hát một giai điệu vu vơ, giai điệu mà tôi đã không còn nhớ tên nữa. Trong mỗi
buổi văn nghệ ở trường, Duy Minh thường bị giáo viên chỉ định tham gia. Bọn con
gái trường tôi thích nghe Duy Minh hát, còn tôi thì chỉ thích nhìn cậu ấy ở
dưới sân đá bóng mà thôi. Cũng có thể tôi thích Duy Minh khi cậu ấy mồ hôi nhễ
nhại, cố gắng cản phá một pha lên bóng của đối phương, hoặc khi cậu có một pha
đột phá thông minh, hoàn toàn loại bỏ hàng phòng ngự của đội bạn.
Tôi thích Duy Minh như
vậy, còn giọng hát, còn những giai điệu của cậu, tôi biết nó luôn thuộc về một
người khác.
Một giọt nước rơi xuống
tay tôi, mát lạnh. Tôi vô thức ngẩng đầu nhìn trời, nhận ra trời Hà Nội đột
ngột gọi mưa về. Mưa rơi tí tách một,