
ng có vẻ
gì là quá mức thân thiện. Kể cũng phải thôi, bản thân tôi cũng không ưa gì Đan
Quỳnh cho lắm, vậy nên tôi cũng không quá phiền lòng vì điều này.
“Chào cậu.”
“Được rồi, chúng ta đi ăn
sáng thôi! Em đói quá rồi!”
Không để ý đến tôi thêm
nữa, Đan Quỳnh nhẹ kéo áo Duy Minh, cong môi phụng phịu. Hành động của Đan
Quỳnh giống như một đứa trẻ con, cô ấy muốn làm nũng Duy Minh thì phải. Thật ra
chuyện này cũng chẳng có gì là sai trái. Con gái khi yêu thường muốn được nuông
chiều, lại càng muốn thể hiện cho người ngoài biết bạn trai yêu thương mình đến
chừng nào. Chỉ là trong suy nghĩ của tôi, Đan Quỳnh đang lựa chọn sai người để
xem cô thể hiện tình cảm.
“Ừ, vậy đi! Anh với Nhi
cũng đang định đi ăn.”
Duy Minh gật đầu. Trước
mặt Đan Quỳnh, Duy Minh không gọi tôi bằng cái biệt danh ngớ ngẩn kia nữa.
Đan Quỳnh đánh mắt sang
nhìn tôi. Nhìn vào mắt Đan Quỳnh, tôi đoán cô ấy cho rằng tôi đang là kẻ phá
đám. Nhưng trước khi tôi kịp lên tiếng từ chối thì Đan Quỳnh đã nói.
“Ừ, vậy chúng ta cùng đi
thôi!”
Nói rồi, Đan Quỳnh khoác
tay Duy Minh đi trước, để tôi lẳng lặng bước theo sau. Tôi không có cơ hội để
nói lời từ chối, thành ra bất đắc dĩ phải đi theo và sẽ tận mắt chứng kiến câu
chuyện tình yêu giữa hai người họ.
Chúng tôi vào canteen ăn
sáng. Ở đây không chỉ có Duy Minh và Đan Quỳnh mà còn có bạn bè của hai người
họ nữa. Đám con gái hầu hết học chung lớp tôi, nhưng đều là những người tôi không
chơi cùng. Tất cả những gì tôi làm là ngồi nghịch móng tay, dường như hoàn toàn
bị cô lập trước những câu chuyện của bọn họ. Còn tất cả những gì bọn họ nói là
yêu người nọ, chia tay người kia, quán bar mới mở, xin tiền bố mẹ thế nào, đứa
con gái này nọ “còn” hay “mất”…
Tôi cảm thấy khó chịu và
có phần ngạt thở. Nếu nói rằng tôi cảm thấy lạ lẫm hay dị nghị những thứ kia
thì cũng là nói dối. Tôi suy nghĩ khá thoáng, gia đình tôi cũng vậy. Nhưng
không hiểu sao trước cách nói chuyện của bọn họ, tôi lại cảm thấy có chút ghê
sợ. Học sinh thì yêu đương cũng được thôi, đi bar cho biết dù không đúng đắn
nhưng cũng không phải là chuyện quá to tát,… Chỉ là bọn họ nói mãi về những thứ
này khiến tôi có cảm giác cuộc sống của bọn họ cũng chỉ hạn hẹp như vậy. Tôi
không hi vọng họ sẽ nói về chuyện bài vở, trường lớp trong bữa ăn sáng, nhưng
ít ra cũng nên ý thức mình đang ngồi ở đâu. Đối với cá nhân tôi, càng cố tỏ ra
sành điệu càng khiến tôi cảm thấy khó chịu và có chút khinh thường.
Tôi không hi vọng Duy
Minh là một trong số đấy, giống với những người kia, nhưng tôi chẳng có tư cách
gì để thay đổi cậu.
“Yên Nhi, tối nay rảnh
không?”
Tôi giật mình ngẩng lên
nhìn khi nghe tiếng Hoài Thu gọi mình. Hoài Thu là bạn thân của Đan Quỳnh, hai
người đó thân nhau giống như tôi với Kiều Trang vậy. Nhưng tôi vẫn quý Hoài Thu
hơn Đan Quỳnh, cũng không rõ vì sao nữa.
“Có chuyện gì thế?”
“À, hôm nay sinh nhật
Thu. Tối Nhi rảnh thì đến nhé, được không?”
“Mọi người định đi đâu
thế?”
“Đi ăn tối rồi đi hát
karaoke thôi. Mọi người tập trung lúc bảy giờ ở cổng trường.”
“Vậy à?”
Tôi cố nghĩ ra một lời từ
chối thích hợp, nhưng lại không biết nên nói gì. Tôi không thân cũng không quen
những người này, đi cùng thật ngại. Nhưng nhớ hồi mới vào cấp ba, Hoài Thu cũng
đã có lần mời tôi đi sinh nhật. Tôi đã viện lý do từ chối một lần, giờ mà từ
chối nữa thì cũng không hay lắm.
“Được rồi! Tối mình sẽ
đi!”
Tối ngày hôm đó, khi tôi
đang loay hoay trong phòng khách thì nhận được điện thoại. Là Duy Minh gọi. Tôi
bắt máy ngay lập tức, không toan tính suy nghĩ gì.
“A lô.”
“Cậu đi chưa?”
“Ôi, chết tớ rồi!” Được
gợi đúng vấn đề, tôi bắt đầu la lên oai oái. “Nhà tớ mọi người đi hết rồi, tớ
không tự đi xe được!”
Tôi đã lên kế hoạch rất
đầy đủ là nhờ mẹ hoặc Khánh Nam đèo qua tặng quà cho Hoài Thu rồi về, nhưng
không ngờ hai người đó còn lên kế hoạch đầy đủ hơn cả tôi, đó là đi chơi từ
trưa đến tận bây giờ vẫn chưa thèm về. Ông bà tôi có tuổi, tôi không thể nhờ
họ. Nhà thì còn xe, nhưng với cái tay gãy, tôi không nghĩ liều mạng lái xe là
một quyết định thông minh.
“Tưởng gì, tớ qua đón
cậu!”
“Hả?”
“Hả hở gì? Thay quần áo
đi, mười phút nữa tớ có mặt.”
“Nhưng… Nhưng còn Đan
Quỳnh?”
“Thu đón Quỳnh cũng được
mà, với cả nhà tớ gần nhà cậu hơn, nhà Quỳnh xa lắm. Vậy nhé! Tớ bắt đầu đi
đây!”
Duy Minh tắt máy, trong
khi đó tôi vẫn ngơ ngẩn không hiểu gì. Tôi có dự cảm bất an về chuyện này, hay
nói đúng hơn, tôi sợ mọi người sẽ để ý đến chuyện Duy Minh qua đón tôi chứ
không phải Đan Quỳnh. Tôi không thân với hội con gái kia dù học chung lớp, cũng
chỉ định đến tặng quà rồi về thôi, nhưng giờ Duy Minh xung phong qua đón, tôi
nên làm gì tiếp theo đây?
Như tôi dự đoán, ai nấy
đều tỏ vẻ ngỡ ngàng khi người ngồi sau xe Duy Minh là tôi. Cái cảm giác cả chục
ánh nhìn chứa đầy vẻ tò mò, soi xét nhất loạt hướng về mình không hề dễ chịu.
Đúng ra, tôi nên ngồi sau xe Hoài Thu hay một đứa con gái cùng lớp nào khác chứ
không phải Duy Minh – người mà mọi người cứ ngỡ chẳng có quan hệ gì với tôi cả,
n