
hững ký ức mà em không muốn khơi dậy
Em
thật lòng muốn bắt đầu lại từ đầu
Tình
yêu chân thành có thể bền lâu
Tại
sao ánh mắt em vẫn chất chứa sự hoang tàn khi cô đơn
Anh
có phải chỉ là một sự gửi gắm của em
Lấy
đầy khoảng trống trong em
Khi
rừng trong lòng em đến lúc nào mới có thể giữ chân anh lại…
Còn
về việc đi hay không đi Na Uy, Hứa An Ly từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến.
Đó là một đất nước sao mà xa lạ với cô, xa lạ đến mức cô không biết phải làm
sao để hiểu về nó.
Cô
nói với Hà Tiểu Khê, Na Uy có rừng của cậu, chứ không có rừng của mình. Điều đó
cũng có nghĩa là Hứa An Ly không biết rừng của mình ở đâu. Cô đã từng tưởng
rằng nó sẽ là đại học B, nhưng thực tế đó chỉ là sự hoang tưởng mà thôi, cô
chưa từng có rừng của chính mình. Nếu miễn cưỡng để có một cái, có lẽ nó sẽ là
cái dốc núi phía sau trường học khi còn học cấp hai, rừng cây bạch dương đó
chính là khu rừng trong lòng cô. Dẫu rằng là mùa đông tuyết trắng không dấu
vết, dẫu rằng nó đã rụng hết tất cả lá, những cây bạch dương vẫn không mất đi
uy phong vốn có của nó.
Đó
chính là rừng cây duy nhất mà cô từng thấy và từng thích khi còn là thiếu nữ.
Thân cây cao và thẳng, vỏ ngoài màu trắng sữa, lá cây nhỏ mà sắc nhọn.
Mỗi
khi sắp đến tết, Hứa An Ly đều dùng vỏ cây làm thành những tấm thiệp chúc mừng
với những hình thù khác nhau để gửi cho giáo viên và các bạn cùng học. Thật
đúng là một sự lãng mạn không thể lãng mạn hơn. Bây giờ, mỗi khi cần dùng đến
thiệp chúc mừng, lại chẳng có những cây bạch dương nữa. Lúc ấy Hứa An Ly mới
biết rằng, cô đã sắp phải chia tay với thời thiếu nữ của mình để đón tuổi hai
mươi sắp đến, cũng coi như đó là một món quà lúc trưởng thành.
Sau
khi tốt nghiệp, Hứa An Ly cũng không có dự định ở lại Thanh Đảo. Đi đâu cô cũng
chưa biết, tương lai đối với cô lúc ấy thật mờ mịt.
Qua
một ngày là ít đi một ngày. Ít đi một ngày, cái sự mờ mịt ấy càng trầm trọng
hơn.
“Vậy,
cậu còn yêu anh ấy không?” Tuy không nói là ai, nhưng trong lòng Hứa An Ly và
Hà Tiểu Khê đều biết rất rõ.
“Không
còn yêu nữa.”
“Vậy
cậu thực sự có thể quên anh ấy mà không có một chút vấn vương nào sao? Bắt đầu
một cuộc tình mới?”
“Không
biết nữa.”
“Tần
Ca là một người rất được, phải nắm giữ lấy hạnh phúc trước mắt.”
Còn
nhớ khi nghỉ đông, Hà Tiểu Khê cũng đã hỏi cô về vấn đề này rồi.
Yêu
thì sao, mà không yêu thì sao, cánh rừng đó đã không còn là của cô nữa rồi.
Thời gian đã trôi qua, vật đổi sao dời, nói chuyện tình yêu làm gì nữa. Dù đã
đặt cược cả tuổi mười bảy của mình vào trong đó, nhưng Hứa An Ly vẫn không hề
hối hận. Đến giờ, cô đã sớm chấp nhận sự thật một cách điềm nhiên. Sau khi biết
anh và Thẩm Anh Xuân thuê nhà sống chung, họ chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại hỏi
thăm một chút, nhưng cũng khó tránh khỏi những lúc vô tình gặp nhau. Vì cùng ở
dưới một khoảng trời trong cùng một thành phố, cơ quan anh cách trường học cũng
không xa.
Tần
Ca đã đi Bắc Kinh, sống cuộc sống của một chàng trai phiêu lưu.
Tháng
nào cũng có một ngày Tần Ca ngồi tàu mười một tiếng từ Bắc Kinh về Thanh Đảo.
Chuyến tàu từ Bắc Kinh đến Thanh Đảo giờ đã trở thành chuyến tàu quen thuộc của
Tần Ca và Hứa An Ly. Tháng nọ nối tiếp tháng kia, từ một cây con nhỏ cũng sắp
lớn thành rừng rậm rồi.
Thấm
thoắt, Hứa An Ly cũng sắp tốt nghiệp đại học. Sự thay đổi của thời gian thật
khiến người ta cảm thấy sự vô tình của năm tháng.
Chuyện
đã đến nước này, ngay cả Tần Ca cũng không biết mình còn có thể kiên trì thêm
được bao lâu nữa, hoặc là nói kiên trì như vậy còn có ý nghĩa gì nữa? Có một số
chuyện mãi mãi cũng khiến mình không thể hiểu nổi, có lẽ lần này là lúc anh nên
nói lời từ biệt rồi.
“Bất
kể anh làm thế nào, em cũng chỉ thấy cảm động mà không hề thấy rung động hay
sao?”
Câu
hỏi này của Tần Ca đã hỏi Hứa An Ly đến cả n lần rồi. Trên thực tế, Hứa An Ly
làm sao có thể chỉ cảm động mà không hề rung động chứ?
Cô
không phải là một người tàn nhẫn lạnh lùng. Cô cũng không phải là một người
giống như đã từng nói với Thẩm Anh Xuân, người đàn bà giỏi giao tiếp đến lọc
lõi. E rằng cô có muốn trở thành người giỏi giao tiếp thì mọi người cũng không
tin. Cô vừa không phải là người con gái có bản tính lạnh lùng, cũng không giỏi
giao tiếp, cô không phải là lợi dụng sự chân thành và khẳng khái của anh, cô
không phải là lòng dạ khôn lường, mà là cô sợ chính mình cũng không có cách nào
mang đến cho anh sự cuồng nhiệt và trái tim yêu trọn vẹn như anh được. Cô sợ
anh thất vọng. Vì vậy, ngay cả chính cô cũng do dự.
Các
chị em trong ký túc lại không hề do dự, dường như nhân vật chính là họ vậy.
Nghe nói sáu giờ tối Tần Ca sẽ đến nơi, bọn họ đều cảm động đến rơi nước mắt
thay cho Hứa An Ly. Chu Lệ Diệp sẽ đại diện những người trong ký túc mời Tần Ca
ăn cơm. Người đàn ông tốt như Tần Ca đúng là đàn ông tuyệt thế, có thắp cả đèn
lồng lên mà đi tìm thì cũng không thấy. Nếu không lấy anh ấy thì An Ly khó có
thể xoa dịu sự phẫn nộ của mọi người.
“Nếu
là mình, thì mình đã