
lặng.
Môi
Tần Ca động đậy. Giây phút ấy, ngoài im lặng ra vẫn chỉ là im lặng.
“Nhưng
bây giờ em cho anh biết, em sẽ không thích nữa.”
Khoảng
cách rất gần, Tần Ca vẫn nhìn thẳng vào mặt Hứa An Ly, không biết phải nói gì.
Lặng
lẽ… Anh nhìn cô. Cô cũng nhìn anh.
Đêm
vắng, chỉ có anh và cô, dường như trong cái thế giới này cũng chỉ còn lại cô và
anh, cứ đứng đối diện nhau như vậy, không nói lời nào, cũng không chớp mắt. Một
chú chim đang bay tới, bay lui, tìm đường về tổ ấm của nó.
Sau
một hồi lâu nhìn nhau, nhưng với Tần Ca lại như tiếng sét ngang tai. Anh nhắm
mắt lại, cơ thể có một chút run run. Lồng ngực anh từng trận, từng trận đau
xuất hiện. Màn đêm tĩnh lặng, một hồi lâu, anh run run mở mắt ra.
“An
Ly, anh không muốn em miễn cưỡng chấp nhận đâu, anh đã…” Tần Ca vẫn chưa nói
xong, Hứa An Ly đã cắt ngang lời anh: “Không có!” Hứa An Ly lại nắm chặt tay
anh một lần nữa.
Thời
gian có thể làm thay đổi tất cả, lẽ nào anh ấy lại không tin sao?
Tần
Ca quan sát Hứa An Ly. Dường như anh đang quan sát xem lời của cô nói là thật
hay giả. Nhưng dù thế nào thì cũng quá muộn mất rồi, tất cả giờ đã trở thành
quá khứ. Lần này, Tần Ca quay về là để từ biệt, quyết định bắt đầu cuộc sống
mới ở Bắc Kinh. Anh cũng muốn nói cho Hứa An Ly biết, cái công ty phát hành
băng đĩa đó đã sắp xếp bạn gái cho anh thật hoàn hảo. Anh đã suy nghĩ đến
chuyện này và cũng thật lòng qua lại với cô gái kia một thời gian rồi. Còn nhớ
anh đã từng nói với Hứa An Ly rằng sau này bất kể trái tim người nào “có chủ”
cũng đều phải nói cho người kia biết. Anh sẽ không thất hứa. Còn Hứa An Ly, cô
đã sớm quen với các cuộc hẹn như thế của Tần Ca, quen với sự phong trần vội
vàng đến của anh, ăn một bữa cơm, rồi lại phải đi.
Khi
Hứa An Ly nắm chặt tay Tần Ca, trái tim anh như trở nên loạn nhịp. Chỉ có hai
từ, có và không. Nếu như là trước đây, anh sẽ không hề có một chút do dự nào.
Nhưng bây giờ, cái có và không của anh đều là sự phản bội, là gây tổn thương
cho một người khác. Mà cả hai anh em đều muốn bảo vệ. Làm thế nào? Làm thế nào?
Phải làm thế nào đây!
Tận
sâu trong đáy lòng anh có nhói lên một nỗi đau hỗn loạn. Anh do dự nhìn Hứa An
Ly. Cuối cùng, anh cũng mở miệng nói: “Xin lỗi, An Ly!”
“Anh
không tin lời em nói là thật à?”
“Anh
đã không còn muốn… yêu em nữa.” Anh rất khó khăn để nói ra điều đó.
“Anh
sợ em không thể mang lại hạnh phúc cho anh?”
“Điều
đó không quan trọng.” Anh lạnh lùng nói.
“Em
biết anh chờ đợi quá lâu, giống như trẻ con mong chờ được ăn một chiếc kẹo
nhưng mãi vẫn chưa được ăn, đợi đến lúc ăn được thì đã không còn cảm giác vui
mừng thích thú như ban đầu nữa, phải vậy không?”
“Anh…”
Hứa An
Ly ôm phía sau anh, hai tay từ trên vai anh trượt xuống eo, áp gương mặt đang
đầy nước mắt của cô vào lưng anh. Ôm rất chặt, không để cho Tần Ca thở nữa.
Tần
Ca cứ đứng ngây người ra, im lặng, không một tiếng động. Trong lòng anh thầm
nghĩ: Hứa An Ly, em là nhân chứng cho tuổi trẻ thất bại của anh.
Nếu
như cứ thế mà chia tay, anh sẽ không có gì để hối hận, nhưng em lại đột nhiên
nói với anh trong trường hợp vướng víu thế này, không thể phân biệt được ai
đúng ai sai. Sở dĩ Tần Ca đi Bắc Kinh mà từ bỏ công việc ở đài truyền hình đã
được sắp xếp xong, một phần rất lớn là vì anh muốn chứng minh có phải có thể
thực sự từ bỏ được tình yêu anh dành cho cô bao năm qua hay không. Nếu như từ
bỏ, có phải thực sự là rất đau khổ hay không.
Tần
Ca lặng lẽ nhìn Hứa An Ly, giống như ánh mắt đã từng nhìn cô.
Rất
lâu sau, Hứa An Ly bỗng nói: “Em luôn luôn thử thích anh, chỉ là anh không biết
mà thôi.”
“Nhưng
em sẽ thích anh được bao lâu?” Câu nói đang định thốt ra từ trong lòng Tần Ca
lại bị anh vĩnh viễn ngăn lại nơi lồng ngực.
Tần
Ca chỉ đứng như người máy mà ôm cô. Cơ thể cô vừa mềm mại vừa ngọt ngào, gương
mặt trắng như trứng bóc của cô, mái tóc, cơ thể, nước da, tất cả đều toát ra
một mùi hương thơm dễ chịu, được anh ôm vào lòng.
Im
lặng một hồi lâu, môi cô dần dần đưa tới, cắn chặt lấy môi anh.
Tần
Ca cứ tưởng rằng anh sẽ không bao giờ hôn cô nữa, anh tưởng rằng hai người sẽ
cứ thế mà rời xa. Nhưng trong cái khoảnh khắc môi cô chạm vào môi anh, anh đã
cúi người xuống và cắn chặt lấy môi cô.
Cô
ngậm chặt môi anh, nhìn anh. Anh cũng ngậm chặt môi cô, rồi nhìn cô.
Giống
như lần đầu tiên vậy, anh hôn cô một cách say đắm mà không cần để ý đến cái gì
khác.
Bỗng
nhiên, cô lại đẩy mạnh anh ra.
Anh
mở to mắt kinh ngạc nhìn cô. Bây giờ, người nắm giữ thế cục là cô chứ không
phải anh.
“Đợi
em thêm một năm nữa, chúng ta sẽ kết hôn.”
Từ
khi Tần Ca đi Bắc Kinh, hai người chưa từng có một lần ở bên cạnh nhau hẳn hoi.
Mọi lần đều là anh vội vàng đến, rồi lại vội vàng đi. Tình yêu cần sự giao lưu,
cần ở bên nhau nói chuyện, cần sự gần gũi của da thịt, cũng cần phải cãi nhau.
***
Nhà
nghỉ nằm ngay bên cạnh trường, không to lắm, nhưng rất sạch sẽ, bên trong có
phòng cho các đôi yêu nhau. Thực ra, đa số khách ở đây đều là sinh viên năm thứ
tư của trường, chủ nhà nghỉ cũng biế