
ng làm loạn thêm nữa.
Nhưng
mọi người có vẻ như không muốn bỏ qua.
“Hứa An
Ly, cô ta cướp người yêu cậu, cậu lại còn muốn cảm ơn cái ân đức ấy sao, cậu vĩ
đại thật đấy!”. Chu Lệ Diệp lên tiếng phản đối
“Đừng
nói khó nghe như thế được không? Cái gì gọi là cướp chứ? Cơ bản là mình không
thích anh ta.” Cái từ “thích” ấy nhanh chóng lướt qua với thái độ không mấy tự
nhiên của cô.
“Ha ha,
cậu không thích? Hứa An Ly, cậu nói to lên một chút, cậu dám nói cậu không
thích? Là cậu không thích được thì có” cũng chỉ có Chu Lệ Diệp mới nói ra được
những câu sắc bén như thế.
“Đã là
thời đại nào rồi? Vẫn còn theo phong cách chủ nghĩa cộng sản? Thần kinh!”
Hứa An
Ly chuẩn bị đuổi theo Thẩm Anh Xuân vừa bị Chu Lệ Diệp chọc tức bỏ đi thì Chu
Lệ Diệp kéo cô lại. Cánh cửa cũng bị cô ta đạp cho đóng lại, phát ra một tiếng
“coong” rất to.
Bốn mắt
nhìn nhau, giống như hai máy bay chiến đấu sắp nổ.
“Chu Lệ
Diệp! Cậu…Cậu…”
“Hứa An
Ly, cậu phải học cách yêu ghét rõ ràng, đối xử tốt với kẻ địch là tàn nhẫn với
chính mình. Mình đang dạy cậu cách phân biệt rõ giữa địch và ta đấy”
“Cậu
muốn mình hận cô ta sao?”
“Đúng!
Không sai, là mình muốn cậu hận cô ta, không những hận, mà còn vĩnh viễn không
bao giờ được đếm xỉa đến con người tiểu nhân đó nữa”
“Mình
không phải là cậu”
“Hứa An
Ly, cậu đúng là thiên hạ đệ nhất ngốc!”
Hứa An
Ly và Chu Lệ Diệp cứ thế tranh luận với nhau bất phân thắng bại, ai cũng gân cổ
lên mà nói đến mức mặt đỏ tía tai.
“Chu Lệ
Diệp! Nếu như Đường Lý Dục đến đây làm ầm lên, mình sẽ không tha cho cậu đâu!”
Chu Lệ
Diệp đứng ngây người ra nhìn Hứa An Ly, cô thấy kinh ngạc bởi Hứa An Ly không
hiểu được điều gì là tốt là xấu, kinh ngạc bởi vì người ta cướp đi người yêu
trong tim cô mà cô vẫn nói đỡ cho người ta, thật chẳng hiểu cô ta nghĩ cái gì
trong đầu nữa?
“Hứa An
Ly, coi như đắc tội Thẩm Anh Xuân thì đã sao? Vốn dĩ mình cũng không thích cô
ta. Bố cô ta là một tên giặc Mỹ. Cứ coi như sau này mình sẽ ra nước ngoài, thì
ngoại ngữ cũng phải qua mới được. Cô ta kiêu gì mà kiêu? Là cô ta xen vào nên
Đường Lý Dục mới đá cậu. Mình giúp cậu đòi lại công ý, vậy mà cậu còn nói mình
làm bừa. Hứa An Ly! Cậu bị đá là đáng đời lắm, tất cả những nỗi buồn của cậu
đều do cậu tự chuốc lấy. Sau này, Chu Lệ Diệp này nếu còn quan tâm đến chuyện
của cậu nữa thì mình sẽ không còn là Chu Lệ Diệp nữa!”
Nói
xong, Chu Lệ Diệp đẩy cửa bước ra ngoài.
Hứa An
Ly nhìn về phía cánh cửa vừa bị đẩy ra rồi bật trở lại, đứng đó thẫn thờ.
Thời
gian trôi đi như nước chảy, mãi mãi không bao giờ dừng lại theo bước chân di
chuyển vội vã. Ngoài cửa sổ, những cành cây trơ trụi lá bắt đầu mọc ra những
chồi non xanh biếc, những bông hoa đón xuân đã nở rộ trong gió lạnh.
Ánh mặt
trời bị sương trắng bao phủ cả mùa đông cuối cùng cũng đã lộ ra rực rỡ.
Hứa An
Ly không biết Thẩm Anh Xuân có nói chuyện này với Đường Lý Dục không… Thật sự,
cô không muốn làm rối rắm thêm mối quan hệ giữa họ. Lần trước, Đường Lý Dục lôi
cô đến tận sân vận động, mắng cô thế vẫn chưa đủ hay sao?
Vừa
nghĩ đến đây, lòng dạ Hứa An Ly lại rối bời.
Những
ngày này, cô luôn sống nơm nớp lo sợ, sợ trên đường bỗng gặp Thẩm Anh Xuân, sợ
cô ta sẽ cho mình bẽ mặt giữa đám đông. Có gì là không thể chứ? Cô ta chẳng
phải đã từng làm cô bẽ mặt rồi hay sao?
Lúc
đang ngồi suy nghĩ lung tung thì quả nhiên, cô nhận được điện thoại của Thẩm
Anh Xuân. Một trận phong ba bão táp và khói súng đang đợi nổ ra. Hoá ra, giữa
người với người, giữa trái tim với trái tim, không chỉ đơn giản là một cộng một
bằng hai, không phải là bạn coi người khác là bạn, thì tình cảm sẽ bền vững mãi
đến tận thiên trường địa cửu.
Đó là
một buổi trưa mùa xuân, ánh nắng chói chang. Bầu trời bao la với màu mây xanh
thuần khiết, thỉnh thoảng có một đám mây nhẹ nhàng bay. Bỗng có chú chim bay
qua, cất tiếng hót trong veo xé tan không gian yên tĩnh không hề để lại chút
dấu vết nào. Biển khi thuỷ triều lên xuống vô cùng lãng mạn. Du khách nằm dài
trên bãi cát, ung dung phơi nắng, tất cả đều yên tĩnh và đẹp như tranh vậy.
Hứa An
Ly đứng trên bãi cát, trái tim cô không ngừng đập mạnh.
Thẩm Anh
Xuân đến sớm hơn Hứa An Ly nửa tiếng, đang ngồi trên bãi đá san hô nhìn về phía
biển lớn. Hứa An Ly đứng sau lưng cô ta, im lặng một hồi lâu. Cô muốn chủ động
mở miệng nhưng không biết nói gì. Vì vậy, dù có cố gắng mấy lần, cuối cùng cô
vẫn không mở miệng được.
Thẩm
Anh Xuân dường như chưa ngắm đủ cảnh biến, cho đến khi Hứa An Ly đứng mỏi chân
rồi, cô ta mới từ từ quay đầu lại, nói: “Cô đến rồi à?”
Hứa An
Ly cảm thấy ngay sự coi thường của cô ta từ trong lời nói phát ra
“Ừ”.
Sau một tiếng ừ, cô lại cảm thấy không lễ phép lắm nên bổ sung thêm một câu:
“Xin lỗi đã làm chị đợi lâu”
Thẩm
Anh Xuân cười khanh khách, cười đến nỗi Hứa An Ly không biết thế nào mới là tốt
“Ngồi
đi” Thẩm Anh Xuân chỉ tay vào tảng đã san hô trơn nhẵn được lộ ra bởi thuỷ triều
xuống mà nói với Hứa An Ly.
Hứa An
Ly không muốn ngồi, nhưng Thẩm Anh Xuân đã mời rồi, không tiện từ chối l