
t rất rõ nên chỉ cần viết tên vào sổ đăng
ký là có thể dễ dàng lấy được một phòng. Chỉ có điều, cái giây phút lấy được
chìa khóa ấy, Hứa An Ly vẫn cảm thấy ngại ngùng đến đỏ mặt, cô nhanh chóng bước
lên tầng, mở cửa phòng 206. Một chiếc giường đôi rộng rãi chiếm cả diện tích
của căn phòng, còn có một chiếc ti vi, một chiếc ghế sô pha, thiết kế rất đơn
giản.
Ga
giường vừa thay xong, còn tỏa ra mùi hương thơm nhẹ của mùi nước xả vải.
Tuy
là sự chủ động của Hứa An Ly, nhưng trên mặt cô vẫn có một chút nhếch nhác khốn
khổ. Đưa tay lên nhẹ nhàng đóng cửa, cô tiến về phía Tần Ca.
Chính
là đêm nay, có ánh trăng làm chứng, cô sẽ cho anh một đáp án.
Tần
Ca ngắm nhìn nét mặt thuần khiết như sương mai của Hứa An Ly, lần đầu tiên
không biết phải làm sao. Hàng mi đen dài của cô hơi run lên dưới cái nhìn của
anh.
“Em
muốn anh hãy nhớ đến ánh trăng của đêm nay, nó là ánh trăng sáng nhất trong
cuộc đời em.” Sau khi im lặng một hồi lâu, cô nói.
Là
cô ấy chủ động. Vì vậy, cô chủ động hôn anh một cách say đắm trước.
Đèn
đầu giường vẫn sáng. Ánh đèn màu hồng, điều hòa ấm áp, tâm trạng màu vàng, Hứa
An Ly nhìn thấy gương mặt sáng sủa của Tần Ca, anh đang dùng ánh mắt lạ lùng
nhìn cô. Khi cái đau truyền đến cho cô, cũng là lúc mà hai người đã quấn chặt
vào nhau đến mức không thể tách rời.
Hứa
An Ly đã khóc. Cuối cùng cô đã trao tất cả cho Tần Ca. Cho dù lúc đó, ngoài cảm
giác đau ra, không còn gì nữa. Nhưng cô đã từ một cô gái mà trở thành một người
đàn bà. Sau này, cô sẽ nếm thử cảm giác đau đớn và khoái lạc khác nhau mà cơ
thể của đàn ông mang lại cho cô một cách thường xuyên giống như cơm bữa vậy.
Nhưng một người đàn bà sẽ không bao giờ quên được người đàn ông đầu tiên của
mình, cho dù là yêu hay không yêu. Cô nghĩ, cơ thể đã quấn chặt vào nhau không
thể phân rời, thì tâm hồn cũng sẽ ở bên nhau.
Cô
làm sao có thể quên được anh? Tần Ca của cô, trong ánh đèn màu hồng, hồi hộp mà
lo sợ. Lại có một chút bối rối, trên trán toàn là mồ hôi. Còn cuộc đời anh, có
phải cũng ghi nhớ cô trong cái khoảnh khắc đáng nhớ ấy?
Khi
trời sáng, khi Tần Ca còn đang mơ màng, cô đã thì thầm vào tai anh: “Em đã là
của anh rồi, anh không cần phải lo nữa nhé.”
Mệt
nhoài một đêm, cô ngủ ngon lành trong vòng tay của anh.
Cuộc
sống không phải lúc nào cũng chỉ có tình yêu, luôn tồn tại song song với nó là
những bi kịch và hài kịch.
Trải
qua hơn bốn năm yêu nhau mặn nồng, Đường Lý Dục và Thẩm Anh Xuân bắt đầu bước
vào cuộc sống thực tế, đã bước ra khỏi sự ngượng ngùng và u ám, mà thay vào đó
là sự cọ xát của những chuyện nhỏ nhặt mà cuộc sống chung đem lại.
Đặc
biệt là vấn đề nhà cửa luôn luôn khiến cho cuộc sống tình yêu của họ trong
trạng thái chiến tranh. Thẩm Anh Xuân đã đề xuất đến chuyện kết hôn với Đường
Lý Dục, nhưng cô bây giờ mang hộ chiếu Mỹ, kết hôn tất nhiên sẽ kinh động đến
mẹ cô. Hơn nữa, quan trọng nhất là Đường Lý Dục không muốn dùng tiền của Thẩm
Anh Xuân, anh muốn dùng chính năng lực của mình để mua cho cô một ngôi nhà to.
Theo cách nhìn của anh, dù cô và bố mẹ cô có nhiều tiền đến đâu cũng chẳng liên
quan gì đến anh. Vì vậy chuyện hôn nhân anh cũng tạm gác lại, anh chuẩn bị sang
năm vay tiền ngân hàng để mua nhà.
Thẩm
Anh Xuân cho rằng Đường Lý Dục không cần thiết phải vì một chút lòng tự trọng
mà khiến cho cuộc sống trở nên chật vật hơn, tự trọng có tác dụng gì chứ? Là
tiền tiêu? Hay là nhà để ở?
Nếu
như vì lòng tự trọng, ban đầu anh đã không nên ở bên cạnh cô, bây giờ lại nói
đến lòng tự trọng thì có tác dụng gì chứ? Thực tế là tàn khốc, không có một
chút giả tạo nào, bước ra cửa mà không có xe thì tốt nhất đừng bước ra ngoài
nữa. Về nhà mà không có nhà thì không có cảm giác an toàn, cũng không giống
nhà. Vào siêu thị mà không quẹt được thẻ thì cũng đồng nghĩa với việc chi tiêu
thất bại. Trước đây, Thẩm Anh Xuân chưa từng phát hiện ra Đường Lý Dục là một
người cố chấp như thế. Vì chút chuyện nhỏ như vậy mà cả ngày họ cứ cãi qua cãi
lại. Một Đường Lý Dục nho nhã, lãng mạn và ôn hòa mà trước đây cô đã từng quen
bỗng trở nên ngang ngạnh.
“Đường
Lý Dục! Sao anh lại trở nên tính khí trẻ con như thế? Nếu như anh quan tâm đến
em, thì đừng có mang cái lòng tự trọng để nói chuyện với em!” Sau khi ăn cơm
xong, hai người không nói với nhau câu nào, Thẩm Anh Xuân vứt đũa xuống, nếu
không thể hiện cái sự tức giận ra mặt, thì cô sẽ phát điên lên mất! Vì thế mà
cô đã quẳng cho anh một câu như vậy khi đang giận tím tái mặt mày.
Đường
Lý Dục vùng đứng dậy: “Nếu em yêu anh, thì xin em hãy tôn trọng anh! Thẩm Anh
Xuân, trước đây đều là anh nghĩ đến cảm giác của em. Bây giờ, anh hy vọng, em cũng
nên đặt vào địa vị của anh mà suy nghĩ đến cảm giác của anh, được không? Coi
như anh xin em đấy! Chúng ta đừng vì chuyện này mà cãi nhau nữa. Anh không muốn
mẹ em coi thường anh, cũng không hy vọng cô con gái yêu quý của bà phải chịu ấm
ức vì anh, cho nên anh chỉ có thể làm như vậy thôi!”
“Được,
vậy thì anh hãy sống với cái lòng tự trọng của anh đi, hãy coi lòng tự trọng
c