
ra thử
vùng ra, nhưng cậu lại
ép cô trở lại, chặt tới nỗi hai cơ
thể trẻ gần như
khảm vào nhau.
“Diệp Phổ Hoa! Cậu dám vứt!”.
“Mình vứt đấy!”. Cô gàn
bướng ra sức kháng cự
lạicậu, nắm được mu bàn tay cậu giành
lấy tự do tronggiây lát.
Hai người tách ra, thở
hổn hển trừng mắt
nhìn đối phương, cô do dự muốn
rời đi, trước khi hành động,cậu lại bước
lên tóm lấy cổ tay
cô.
“Không được đi!”. Cậu nhìn ra suy
nghĩ của cô, việc cô cứ vùng vẫy
khiến cậu cuối cùng
mất đi sự kiênnhẫn.
“Cậu buông ra...”. Cô càng
kêu gào, cậu càng
ngoancố thử chế ngự cô, khi
cô vặn vẹo một
cách hoảng loạn, cậu
dùng toàn bộ sức lực cơ thể
giữ chặt cổ tay
mảnh khảnh của cô, mấy ngón
tay siết chặt hết mức
toàn thân run rẩy.
Cô chính là người
mãi mãi không hiểu,
mãi mãi trốnchạy.
Cô đau đến mức răng va vào
nhau lập cập, những
giọtmồ hôi lớn đọng trên trán. Nước mắt
không theo sự khống chế của cô rơi
xuống, hoảng loạn, sợ sệt,
đau khổ, buồn bã, nhưng
chỉ cắn chặt môi
không chịu cầuxin cậu.
“Nói! Nói cậu không
vứt!”.
“Nói! Nói! Nói!...”.
Cơn đau lan từ cổ tay sang cánh
tay, vai và cả cơ
thể,tinh thần và trí tuệ cô trở
nên hỗn loạn, cúi
xuống vai cậu, nghe
cậu ấy gầm gừ như dã thú bên
tai.
“Không được phép vứt! Nghe thấy
không!”.
“Diệp Phổ Hoa! Cậu
không được vứt!”.
Cô không lên tiếng,
cắn nát cả môi, lưỡi
nếm được vịmáu tanh nồng, tầm nhìn bị che
bởi nước mắt, giống
như đặt mình trong bóng tối. Vô số
những đêm tối tăm, cô cũng lặng lẽ rơi
nước mắt như vậy, vì bố, vì
mẹ, vì bản thân, cũng...
vì cậu.
Tâm trạng như vậy,
cậu có thể hiểu, có thể
thông cảm không?
Sự ngấm ngầm chịu
đựng phút chốc thất
vọng mà sụp đổ, những
uất ức, mệt mỏi, nhụt chí nản lòng
tích tụ mấy năm
trút xuống từ kẽ hở
trái tim.
“Buông ra...”. Cô ngước
mặt lên lẩm bẩm cầu xin
cậu, “Mình đau...”.
Cậu tưởng cô vẫn
muốn đi, túm đến nỗi cô khóc rưngrức, đột nhiên
nghe thấy tiếng rắc rắc
ở vị trí khớp xương cổ tay.
Tiếng khóc của cô
ngừng lại, lặng lẽ nói:
“Thi Vĩnh Đạo... Mình đau...”. Cơ thể
trượt xuống ngồi phịch
trên nền đất.
Cô vẫn mở mắt,
ngoài đôi môi không còn chút
máu, da mặt trắng như tờ
giấy, nén chịu cơn đau
dữ dội truyền đến từ cổ tay,
lẩm bẩm nói: “Thi Vĩnh Đạo... Mình
đau...”.
Cuối cùng cậu cũng
buông lỏng vòng kìm hãm
đối với cô, gạt mái tóc ướt
đẫm nước mắt, ôm cô vào
lòng, thì thầm đủ hai người
nghe thấy: “Diệp Phổ
Hoa, mình nhớ cậu.
Cậu biết không?”.
Cô ngẩng mặt lên
nhìn cậu, lắc đầu khóc thành
tiếng.
“Mình đau...”. Cô nói.
“Mình nhớ cậu!”. Cậu
nói.
“Mình đau...”.
“Mình cũng đau, cậu
biết không?”. Cậu hỏi cô.
Cô lắc đầu, cô thực sự
không biết.
Mười hai tháng xa cách
tróc ra từng mảng từng
mảng,giọng nói cậu khàn khàn,
kề sát đôi má ướt
đẫm củacô.
“Mình nhớ cậu, cậu
biết không?”.
“Mình đợi cậu ở đây từ lâu rồi, cậu
biết không?”.
“Đã hơn năm năm rồi,
cậu biết không?”.
Cô không biết, rất
nhiều chuyện cô thà giả vờ hồ
đồchứ không muốn sống một
cách tỉnh táo như
thế, vì tỉnh táo có
nghĩa là càng mệt mỏi.
“Cậu nhớ mình không?”. Cậu lắc lắc cô.
Cô khóc, nước mắt
giống như những hạt
trân châu bịvỡ.
“Có phải cậu không
thích mình không?”.
Cậu ôm cô, nghe tiếng nức nở như
đửa trẻ bị mắng
oancủa cô, đau lòng như cắt.
“Vậy có phải cậu
thích mình không?”.
Cô vẫn không nói,
chỉ cúi đầu khóc,
khóc tới khi tráitim cậu mềm nhũn.
“Vậy bây giờ mình đi!”.
Cậu vờ định đi, cô không lên
tiếng, đứng lên vòng tay quanh cổ cậu, vùi mặt lên vai
cậu.
Cậu đẩy cô ra, lắc cô, lắc ra
càng nhiều nước mắt.
“Vậy nói cậu thích
mình đi!”. Cậu ra lệnh, “Nói cậuthích
mình!”.
Cô lắc đầu, bị cậu
ôm lại, chóp mũi chạm chóp mũi,
trán tựa vào trán.
“Nói...”.
Cô không nói, túm lấy cậu xoa
dịu đi nỗi đau khổkhông cách nào đè nén trong
tim. Cô mệt rồi, không
kiên cường nổi nữa.
“Vậy cậu nói cho
mình biết, để mình thích cậu nhé? Có
cho không?”. Cậu vẫn khư khư
cố chấp, tranh thủ lúc cô yếu đuối.
“Có cho không!”.
“Có cho không!”.
Cô nghẹn ngào, lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không cho...”, giây tiếp theo bị cậu bịt
miệng bằng nụ hôn.
Thi Vĩnh Đạo của tuổi mười sáu năm năm trước và Thi Vĩnh Đạo của tuổi hai mươi
mốt vào năm năm sau đều kiên trì đạt được thứ mình muốn. Cho dù cô nói gì, cô
nói thế nào, cậu đều tiếp tục tình cảm này, cho tới khi cô rung động mới thôi.
Chà lên hai cánh môi ngày đêm vẫn hằng mong nhớ, nghĩ tới câu “Không cho” của
cô, cậu không cam lòng, hung hăng hôn tiếp.
***********
Tối đó, Thi Vĩnh Đạo ngồi mấy tiếng đồng hồ trên bậc thềm đầy bụi trong lán xe,
bậc thềm rất lạnh, ngồi đến nỗi chân tê rần, chỉ còn lại lồng ngực ấm áp. Phổ Hoa
tựa ở đó, cuộn tròn. Trong năm năm, họ chưa bao giờ ở bên nhau lâu như vậy, đắp
cùng tấm áo khoác ngoài, nói chuyện không chút gò ép.
Trước sau cô đều rất buồn, gần như khóc ướt cả vạt áo trước của cậu, cô chưa
bao giờ khóc thảm thiết thế, lấy áo khoác của cậu bịt mũi, miệng, khóc nức nở,
nghẹn ngào.
Cứ qua một lúc cậu lại kéo áo khoác nhìn xem có phải cô vẫn chưa ngừng không,
rầu rĩ, ngh