
nói cảm ơn, chén
rượu đã bị Kỷ An Vĩnh cầm
lấy, “Đưa mình, mình uống thay
cậu!”.
Kỷ An Vĩnh khá say, hơi thở của cậu
ấy cũng đầy mùirượu, đôi mắt trước giờ
luôn trầm lắng, minh
mẫn sau cặp kính lộ ra
vẻ nhiệt tình xúc
động không giống cậu ấy chút
nào, hai người giành
nhau chiếc cốc, rượu
sánhra. Phổ Hoa buông tay trước,
mắt nhìn Kỷ An Vĩnh ngửa cổ uống nửa
chén rượu, một chút
rượu chảy từkhóe miệng xuống
quai hàm.
Sau bữa cơm, mọi
người xiêu vẹo trở về ký túc,
trên đường không thể tránh
được nói ra những lời say
rượu.Mạch Mạch ra sức đẩy Phổ Hoa
tới cạnh Kỷ An Vĩnh, Đường Đường tiến
sát lại hỏi cậu ấy:
“Kỷ An Vĩnh, sao cậu
không đến ký túc bọn mình
nữa?”.
Cậu ấy đang dìu cánh tay Phổ
Hoa, đột nhiên quay ngược lại túm tay cô,
nửa tỉnh nửa say
hỏi: “Cậu chomình đến chứ?”.
Toàn thân Phổ Hoa
nóng ran, đối diện với đôi mắt say
đỏ ngầu của Kỷ An
Vĩnh, nhất thời không
phân biệt nổi cậu ấy
đang đùa hay thật. Cô giật tay ra
đuổi theo Thái Hồng,
trốn trong đám nữ
sinh. Nhìn lướt phía
sau,Kỷ An Vĩnh vẫn đứng ở đó, bàn tay
trống không dường như
đang nắm cái gì đó.
Trở về ký túc mọi
người đều lên giường đi ngủ,
khichuông điện thoại reo Phổ Hoa
đang say giấc nồng,
xoa huyệt Thái Dương
miễn cưỡng ngồi dậy,
đầuchoáng váng vì dư vị của
rượu.
“Alô...”.
“Là mình!”.
“Hả?”. Phổ Hoa nhận ra đó
là Kỷ An Vĩnh.
“Uống nhiều nhỉ?!”.
“Ừ”. Cô cảm thấy Kỷ An
Vĩnh bên kia đầu dây
điệnthoại chưa từng thân mật như vậy bao
giờ, “Còn cậu?”.
“Mình tỉnh rồi”.
“Có chuyện gì à?”.
Cũng không có gì...”.
“Lúc chiều... lời nói của
mình... cậu đừng coi là
thậtnhé...”.
“À...”. Cô nghĩ lại một
chút, nhớ ra cậu ấy đã nói gì.
“Không giận chứ?”.
“Không”.
“Cậu có đau đầu không?”.
“Mình vẫn ổn”.
“Vậy cậu nghỉ ngơi đi
nhé”.
“Ừ”.
Cô nhoài người ra định cúp
máy, bên kia lại nói.
“Diệp Phổ Hoa!”.
Đặt ống nghe trở lại bên
tai, cậu ấy không nói nữa.“Sao vậy?”.
“Ừm... hôm khác nói sau...”.
“Được”.
“Vậy... chúc ngủ ngon”.
“Ngủ ngon”.
Đặt điện thoại xuống, chuông lại
reo. cầm ống nghe
lên, bên trong chỉ
toàn tạp âm lạo xạo,
Phổ Hoa nhoàingười lên gối nắm
ống nghe, cố gắng ngăn
cơn choáng váng đầu óc do âm
thanh đó gây ra.
“A lô?”.
Không ai trả lời.
“A lô?” Cô lờ mờ
nghĩ đến lời Kỷ An Vĩnh vẫn
chưanói xong trước khi cúp máy.
“A lô, Kỷ An Vĩnh?”.
Bên kia vẫn không ai trả lời.
“Kỷ An Vĩnh”.
Giống như đường dây có
vấn đề, cô nói xong, tạp âm
tiếp tục một lúc,
điện thoại liền ngắt.
Hôm sau khi đi học,
dạy gia sư, một bên mí
mắt của Phổ Hoa
nháy liên tục, ăn cơm
xong, vội chạy về ký
túc đợi điện thoại, cứ như vậy
đợi mười lăm ngày,không hề có cuộc
điện thoại nào tìm cô, cô bắt
đầucảm thấy bất an.
Tối thứ sáu, làm
xong bài tập, thu dọn đồ về nhà, cô vừa
ra khỏi ký túc
chuẩn bị lấy xe, nhà
xe phía đốidiện có người
nhảy qua thanh ngang bước
dài về phíacô.
Cô giật nảy mình,
ba tuần không gặp, Thi
Vĩnh Đạomang hai quầng mắt đen đứng trước mặt cô, râu
mọclởm chởm cả nửa gương
mặt, dưới ánh đèn đườngtrông càng giống
hung thần.
“Cậu.... về rồi...”. Cô tiến lên
phía trước.
Cậu không nói một lời kéo cô
về rừng cây phía
sau kýtúc.
“Cậu làm gì...”.
“Hỏi chuyện cậu!”. Cậu nói rành
mạch đâu ra đó xong vẫn trừng
mắt nhìn cô, kéo cô
vào sâu trong rừng
cây đến khi không còn ánh đèn chiếu
đến mới buông tay.
“Cậu...”.
Cậu nắm cổ tay cô
kéo thẳng vào lòng,
nâng mặt cô,bức thiết tìm
kiếm dấu vết khả
nghi trên gương mặt
cô,bừng bừng giận dữ hỏi:
“Sao không nhận điện thoạicủa mình?”.
“Điện thoại nào?”.
“Cậu nói điện thoại
nào! Sáng sớm gọi
không có mặt,chiều gọi không
có mặt, tối gọi
cũng không có mặt!
Hàng ngày gọi đều không có mặt, cậu đã
đi đâu!”. Cậu hận không
thể cắn cô một cái.
“Không đi đâu cả”. Cô quay
đầu đi lại bị cậu vặn
lại.
“Không đi?”. Cậu nhíu mày nổi cả nếp
nhăn, “Vậy saokhông tìm được cậu?”.
“Mình... phải về nhà ông
ngoại, ông bị bệnh... dạy gia sư
rồi tiết học cũng
nhiều”. Cô nói thật, cậu vẫn không
yên tâm, nheo mắt kề sát mặt cô ngửi ngửi,
cứ như trênngười cô có mùi
đặc biệt có thể
phân biệt được sự
thành thật và dối
trá.
Cô vốn muốn đẩy ra, nhưng
bị cậu ngửi khiến
cô bật cười.
“Làm gì...”.
“Ngửi chút!”. Cậu vô
cùng tức giận, lại
không có cách nào với cô,
“Lâu như vậy không gặp
mình, cũng khônggọi điện, cậu
không lo à?”.
“Đi cùng trường, không
cần quá lo lắng chứ?”. Cô nói
mập mờ như tìm lý do
cho bản thân, cằm vẫn bị
cậuquay trái quay phải nhìn
ngó, “Hơn nữa, mình gọi điện một lần”.
“Thật hay giả?”. Cậu
càng nghi ngờ hơn
nữa.
“Thật”. Cô gật đầu, nhưng
không thể thoát ra khỏi
haicánh tay siết chặt trên lưng.
Cậu nghĩ một chút,
đột nhiên hỏi không
đầu không đuôi: “Thứ tư tuần
trước cậu đã đi đâu?”.
“Thứ tư tuần trước?”. Cô nhớ
kỹ lại, nhớ ra là
tối uống say, “Sao vậy...”.
“Chẳng sao!”. Giọng cậu hơi tức
giận, cậu siết chặt cánh tay,
“Buổi tối gọi đến ký túc
cậu, đường dây không tốt,
mãi mới được, có
người nhận rồi cố ý
khôngnói!”.
“Mình không có”. Cô vội
biện bạch, ngược