
ng oán hận, không
can thiệp. Bố mẹ có
cuộc sống riêng của họ, ban đầu
đã lựa chọn chia tay,
buộc họ sống cô đơn
tiếp quả thật không
có lý chút nào.
Vì vậy mẹ Phổ Hoa
xây dựng gia đình khác khi cô
họcnăm thứ hai đại học. Vì là tái
hôn, mẹ không làm
lớn,gần cuối năm hai nhà ngồi ăn bữa
cơm, bà dọn đồxong, kết hôn coi
như đã xong.
Phổ Hoa dùng tiền làm
thêm mua dây chuyền ngọc
trailàm quà cho mẹ, hạt ngọc
trai rất nhỏ, đó là giới hạn cô
có thể đảm nhiệm,
là tấm lòng hết sức cố gắng của
cô.Cô lén đặt vào trong hành lý
mẹ mang theo, định nóivới mẹ trước
rằng hôm mời cơm
khách cô có tiết dạy gia
sư không thể đi.
Đêm trước khi mẹ kết hôn,
Phổ Hoa và mẹ cùng
nằmtrên chiếc giường ở nhà ông
ngoại, lặng lẽ nghe mẹ
kểchuyện hồi nhỏ, mẹ ngủ
rồi, cô vẫn thức, nắm tay
mẹ,chờ đợi thời khắc chia
tay trong bóng tối.
Sáng sớm mẹ ra khỏi
cửa, trước khi đi mẹ ôm lấy
PhổHoa.
Phổ Hoa đạp xe về
nhà, nghỉ dạy gia sư
ở nhà với bố. Hai
bố con gói một bàn
bánh sủi cảo, cũng
nói tới chuyện hồi
nhỏ. Nhưng vì ai cũng có tâm sự
trong lòng nên không
hào hứng lắm. Sau bữa
cơm, bố về phòng đóng cửa nghe
đài. Phổ Hoa thu dọn bàn
ăn, phòngbếp, đứng bên bồn rửa bát lặng lẽ lau
khóe mắt.
Buổi chiều, cô đạp xe ra
đường đi dạo, không biết lúc nào
lại trở về gần
trường.
Con đường xưa cuối tuần im
lìm lạ thường, trước
cửaquán Kiến Nhất không có
chiếc xe đạp nào. Cô mua
phô mai lạnh ngồi
bên cửa sổ chậm
rãi ăn, đã ăn xong hai cốc mà vẫn không
gặp khách quen, đành lên đường. Lúc
này, không biết tiệc
cưới của mẹ đã xongchưa, có nên gọi
điện thoại qua hỏi thăm không.
Suy nghĩ gọi điện rất nhanh
bị xua tan, cô đạp xe men
theo đường đi rồi dừng lại, tâm
trạng hồi phục, quyết
định về nhà. Con
người đều sự cô đơn, đặc biệt trong
ngày này. Cô rất cô đơn, bố chắc còn cô
đơn hơn.
Phổ Hoa tới nhà đã tối mịt,
đến cổng khu nhà
đangchuẩn bị vào, có người bên
đường gọi cô.
“Diệp Phổ Hoa!”.
Cô quay đầu, hoảng
hốt. Người đó đang đứng dưới
đèn đường, đèn chưa sáng, cậu cũng chìm trong
hoàng hôn mịt mờ,
giống như ảo ảnh trong
sương chiều.
Cô có chút không tin, đã
qua gần nửa năm,
thời gian của lần
sau, lần sau nữa, lần sau
nữa nữa đều có,
cậubặt vô âm tín, nhưng vào lúc
cô không muốn gặp
cậunhất thì cậu lại xuất
hiện trước mặt cô.
Cô lặng lẽ dắt xe
đi về phía trước
coi như không nhìn
thấy cậu ta. Cậu bước
lên theo, cùng cô vào
lán xe, đứng bên
không nói gì.
Cô lấy khóa trong
giỏ xe, tay bị cậu
chặn lại giữakhông trung. Cậu
cũng không đeo găng
tay, tay cậu ấm áp, còn tay cô
thì rất lạnh.
“Cậu muốn làm gì?”.
“Đến cái khóa dây này
cậu cũng chưa vứt
đi?”. Cậu nhìn chăm
chú vào chiếc khóa
dây trong tay cô.
Chính xác là chiếc khóa
dây hồi lớp mười
hai cậu đểlại, đến mặt dây
đeo của chìa khóa cô cũng
chưa đổi.
“Vì sao vẫn giữ?”.
Cô bực mình với câu chất
vấn của cậu, cố ý
nói: “Không có thời gian
vứt!”.
Cậu lấy khóa dây
khóa cho cô, đút chìa
khóa vào trongtúi áo mình, đứng gần hơn,
bóng cậu đổ dài
dưới đất, vừa vặn bao phủ cả cô
trong đó.
Cậu hỏi: “Vậy cậu
muốn vứt à?”.
“Có thời gian thì
vứt”. Cô cố chấp hếch
cằm lên, đưatay ra trước mặt
cậu, “Thực ra bây giờ cũng
được, cậu trả chìa
khóa cho mình, mình đi
vứt”.
Trong đôi mắt sâu thẳm của cậu lóe lên
ánh nghi ngờ,sau đó nghi ngờ dần dần trở thành
phẫn nộ. Cậu không
cạo râu, cả người
hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Gần nửa nămkhông gặp, tinh
thần cậu sa sút rất
nhiều, còn cô sốngcũng chẳng hề vui
vẻ hơn cậu. Lúc
này, điều cô nghĩ tới là sự
giải thoát, khóa dây,
chìa khóa, việc tái hôn
của mẹ, sự cô đơn
của bố, cô bị bao
quanh lớp lớp những gánh
nặng kinh khủng, chỉ
muốn thoát khỏi tất cả.
“Cậu đưa mình!”. Cô giơ cao tay cố
đòi. Cậu thực sự lấy ra chìa
khóa, nắm chặt trong
tay đưa tới trước mặt cô, gắt gao
nhìn cô chằm chằm.
“Cậu nghĩ kỹ đi”.
Sau khi nghiến răng
cảnh cáo cô, cậu mở nắm tay ra,
chìa khóa lặng lẽ nằm trong
lòng bàn tay cậu, đè lên đường chỉ
tay. Cô phát hiện, trên
đường tình cảm của cậu có nét
đứt, rẽ nhánh, nhưng
lại rất dài, thậm
chícòn dài hơn cả đường sinh
mệnh. Cô thì khác, đườngchỉ tay nhỏ vụn,
định sẵn một đời lo lắng.
Họ vốn là hai người
khác nhau, qua bao nhiêu
nămchắc cũng là trên trời và dưới
đáy biển, nhưng vẫn cử gặp gỡ.
Cô giơ tay ra dưới
cái nhìn chăm chú của cậu,
dũngcảm, xem nhẹ nỗi sợ
trong tim.
Cô chạm vào chìa
khóa, nhưng đột nhiên
cậu từ nhìnchuyển sang phẫn
nộ, hung hăng túm
chặt tay cô kéovào góc, điên cuồng lắc
người cô.
“Diệp Phổ Hoa! Đồ đã vứt thì không
nhặt lại được đâu, cậu biết
không!”. Cậu rống tên cô,
khàn khàn từlồng ngực, “Sao cậu có thể
nhẫn tâm như vậy! Hả?!
Đây là năm thứ năm
rồi, năm thứ năm!
Cậu dám vứt!Cậu dám!”.
Cậu giơ tay hung hăng
ném chìa khóa vào chỗ tối
nhấttrong lán xe, không quan
tâm mọi thứ kéo cô vào
lòng,siết chặt cơ thể cô, không
cho cô cử động.
“Cậu làm gì...”.
Cô bị ép trước ngực
cậu, nhịp tim đập nhanh hơn
theo sự hít thở phập
phồng của cậu, cô đẩy lồng
ngực nặng nề của cậu