
lại không thích Thi Vĩnh Đạo. Một là
cậu ta thường gọi điện đến sau khi đã tắt đèn, hai là người khác nhận điện, cậu
ta vĩnh viễn chỉ có một câu “Diệp Phổ Hoa đâu!”, ba là cậu ta quả thật bám quá
chặt như âm hồn không tan.
Thái Hồng gặp qua hai lần cũng nói với Phổ Hoa: “Người đàn ông này muốn làm gì,
dứt khoát nhốt cậu vào lồng luôn đi! Cậu chẳng phải của nhà họ!”.
Thái Hồng đã cường điệu hóa, nhưng cũng là sự thật.Thi Vĩnh Đạo một khi đã
thích ai thì người đó trở thành tài sản thuộc sở hữu của cậu, ai nhìn nhiều hơn
một cái đều là đang ngấp nghé có ý đồ không tốt. Suy
nghĩ này của cậu giống một đửa trẻ, Phổ Hoa biết không tốt, nhưng không tiện
nói cậu, thỉnh thoảng cũng không cách nào.
Cô không cho cậu một danh phận, khi hai người bên nhau hết thảy hành động thân
mật quá mức đều không có. Sau buổi tối đó, đừng nói là hôn, đến ôm, cô cũng từ
chối. Thi Vĩnh Đạo giống con dã thú bị nhốt
sau song sắt, rất nhiều lúc cậu muốn biểu hiện như một con mèo ngoan ngoãn
nhưng nhất định phải được cô khen thưởng, ví dụ cô cho cầm tay, cô đưa cho món
cậu thích ăn nhất, cô đứng trong gió đợi cậu tới đón, trước khi lên giảng
đường, cô giữ cho cậu một chỗ ở hàng sau. Một khi mất cân bằng, cậu liền hung
hăng như một con sư tử bờm dựng đứng, ở dưới ký túc cô đợi cả tối không đi, đạp
xe từ cuối ký túc tới phòng học, hận không thể theo cô vào nhà vệ sinh.
Cậu đã hai mươi mốt tuổi rồi, còn có thể tức giận đến mức ăn không ngon, ngủ
không yên chỉ vì một cái ôm tình mẫu tử của cô và một cậu nam sinh trong vở
kịch nói của trường. Cô hai mươi tuổi rồi, vẫn
tưởng rằng tình cảm là việc xa xỉ, không dám hoàn toàn tiếp nhận cậu, dồn hết
tinh thần và sức lực cho bố và học tập.
Quyên Quyên từng hỏi, “Phổ Hoa, sao mình cảm thấy cậu hơi lạ nhỉ?”.
Hải Anh nhắc, “Gần đây Doãn Trình thường không tìm thấy Thi Vĩnh Đạo, sợ xảy ra
chuyện?”.
Mạch Mạch bàn bạc, “Sau mười hai giờ không cho cậu ta gọi điện đến, có được
không?”.
Đường Đường tò mò, “Kỷ An Vĩnh sao không đến nhỉ?”.
Thái Hồng trêu chọc, “Cái người gì gì Đạo ấy hôm nay đã khẳng định chủ quyền
với cậu chưa?”.
Tiểu Quỷ phẫn nộ, “Đầu mình ngắn chút nữa cũng không sai mà, cậu ta luôn trợn
mắt nhìn mình làm gì?”.
Vài tháng sau, Phổ Hoa gặp Ngu Thế Nam trong tiết âm nhạc của trường. Bốn,
năm năm không gặp, Ngu Thế Nam đã khác xa hồi đó, nhưng vẫn thích đùa. Cậu ta
lùi lại một bước lớn, xoa cằm đánh giá Phổ Hoa một lúc lâu, sau đó chợt như
tỉnh ngộ, chỉ vào cô nói: “Diệp Phổ Hoa, cậu trở nên xinh đẹp rồi!”.
***********
Mùa xuân năm sau, Thi Vĩnh Đạo cùng với giáo viên trong khoa đi tới một trường
đại học anh em ở phía nam, hai đứa trẻ Phổ Hoa phụ đạo sắp tham gia kỳ thi thử
vào cấp ba, không may ông ngoại tái
phát bệnh cũ,việc nhà việc
học đến cùng lúc, mọi người
chỉ có thể aibận việc người
đó, rảnh thì gọi
điện nói vài câu. Thi
Vĩnh Đạo trước khi đi đặc biệt
chạy tới Đại học Sư
phạm, mang theo ít hoa quả
và các đồ dinh
dưỡng, dặn dò Phổ Hoa
mang về nhà biếu người
lớn.
Vội vàng gặp mặt,
cậu xách đồ đưa cô về ký
túc, kéo tay cô ở chỗ vắng
người, cúi đầu cọ cọ
vào Thái Dương của cô.
Cô quay mặt đi, tránh hàm râu
vừa như cố tình vừa như vô ý cọ lên má,
dặn dò cậu: “Ở ngoài chú ý
antoàn nhé”.
“Mình biết rồi”.
Cậu không nỡ nhưng
vẫn phải đi, trước
khi lên tàu còngọi điện đến ký túc chỗ cô. Cậu xuất
phát lúc chiều, cô đi
làm gia sư, đương nhiên
không gặp. Đến nơi cậu gọi lần nữa
nhưng cô lại đi nhà ăn
ăn cơm rồi.
Ngoài những tối phải đi học,
hàng ngày Phổ Hoa đều
đạp xe về nhà ông ngoại,
làm bữa cơm giúp
ông, sắc thuốc bắc cho
ông, mệt thì ngủ lại bên đó, sáng
sớm lại vội đến trường cho kịp
giờ lên lớp. Cuối
tuần về nhà,bố nói cô hơi
gầy, bản thân Phổ Hoa
lại không nhận ra.
Gần một tuần không
có tin của Thi Vĩnh
Đạo, cô muốngọi điện qua đó
hỏi thăm, nhưng cậu lại không
để lại cách thức
liên lạc. Gọi tới ký
túc cậu một lần,
không ai nhấc máy, cô cũng bỏ ý
nghĩ tìm cậu. Chẳng
qua đi vài tuần, có gì đâu.
Vài ngày sau, kết quả thi CET
cuối năm trước đã có,toàn bộ các bạn trong
ký túc Phổ Hoa đều qua, cô
vàThái Hồng còn đạt điểm ưu tú cấp
sáu. Mọi người ra
ngoài chúc mừng, cô lại bị sắp xếp ngồi
bên cạnh Kỷ An Vĩnh, đưa tay gắp
thức ăn, thế nào cũng đụng phảicậu ấy. Cậu ấy không
để bụng, những món để xa còn
gắp vào bát giúp cô. [CET
(Colleage English Test) là một kỳ thi tiếng Anh của Trung
Quốc.'>
Những người thi đỗ vô cùng
vui mừng, những người thì
trượt thất vọng vì
không được như ý, nam sinh gọi rấtnhiều bia, Đường
Đường, Mạch Mạch cùng
uống, Phổ Hoa cũng không ngoại lệ.
“Nào, chúc mừng những
người chiến thắng trong
kỳthi CET, các đồng chí tử trận càng
đánh càng hăng!
“Nào, cạn ly!”.
Nam sinh khoa Tin cùng
“cạn ly”, Phổ Hoa
cũng đànhuống cạn, bất đắc dĩ cười với Kỷ
An Vĩnh. Cậu ấy lắc đầu cũng
cạn một chén, rất
nhanh lại bị rót đầy chén
nữa.
Sau vài tuần rượu,
ngoài Tiểu Quỷ, các nữ
sinh khác ít nhiều đều hơi say
say. Chén cuối cùng có một
namsinh đưa cho Phổ Hoa, cô vừa