
i có thể hiểu được cảm nhận và nỗi đau của cô. Hôn
nhân không phải điều binh đánh trận trên giấy mà là trận chiến súng thật đạn
thật.
Cuối tuần mọi người tụ tập ở nhà Tiểu Quỷ ăn lẩu, Quyên Quyên lại nhắc chuyện
cũ, không chỉ khuyên Phổ Hoa tiếp tục xem mặt còn thề sẽ ép cô nói ra sự thật
với bố mẹ. Nếu như trước kia, Phổ
Hoa chắc chắn sẽ như con rùa rụt đầu trốn trong vỏ mà bàng quan, nhưng sau vài
lần xem mặt, cô bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc về việc nói cho bố, và nên
nhắc đến chuyện đó như thế nào.
“Mình nên nói thế nào?”, vẫn chưa bắt đầu cô đã buông đũa trưng cầu ý kiến mấy
người đang bận chết đi được này.
“Nói thẳng nói thật! Bố, con ly hôn rồi, tên khốn Thi Vĩnh Đạo ấy đã tái hôn!”. Quyên
Quyên lòng đầy căm phẫn nói, “Nói như vậy! Phải nói như vậy!”.
“Không được, trực tiếp như thế bố mình không chịu nổi, hơn nữa quá đột ngột,
cũng phải có bước đệm, để ông có sự chuẩn bị về mặt tâm lý”. Phổ Hoa
từ chối ý kiến của Quyên Quyên.
“Cậu nói muốn ly hôn? Đã ly hôn? Hay nói cho ông biết đã ly hôn hai năm rồi?”. Mạch
Mạch hỏi.
“Hay nói với bố cậu, anh ta ngoại tình, cậu muốn ly hôn?”. Tiểu
Quỷ nói.
“Như vậy không ổn lắm”. Phổ Hoa lắc đầu.
“Còn phía mẹ cậu? Nếu không thì nói cho bà biết trước?”. Thái
Hồng đưa ra vài ý kiến, Phổ Hoa suy nghĩ cảm thấy vẫn không ổn thỏa.
“Hay là... kêu Quyên Quyên đi cùng cậu để nói, quả thật không được thì để cậu
ấy nói!”. Mạch Mạch đề nghị.
“Được, mình đi! Mình nói! Cái gì mình cũng nói!”.Quyên Quyên vung đũa cướp lời,
vội vàng ngồi cạnh Phổ Hoa, “Lát nữa cậu ăn nhiều một chút, bất quá thì mình
nói hộ cậu, dù sao cũng không phải lỗi của cậu, có gì ghê gớm đâu, đã tới nước
này thì sá gì nữa! Thi Vĩnh Đạo có thể làm gì mình! Mình nói hết chuyện của anh
ta! Tốt nhất kể hết cho bố cậu, bao gồm cả đứa trẻ... đó!”.
Phổ Hoa cụp mi mắt xuống, cắn môi, kịp thời chặn lại những lời Quyên Quyên chưa
kịp nói ra. Chuyện đứa bé luôn là điều cấm kỵ của cô, trừ phi vạn bất đắc dĩ cô
tuyệt đối không nhắc tới, ngay cả cãi nhau với Vĩnh Đạo đến mức kịch liệt cũng
hiếm khi nhắc đến. Đó là nút chết giữa họ,
nhớ tới ai cũng đều không dễ chịu.
“Ăn trước đi, nguội bây giờ!”. Thái Hồng giải hòa.
“Ừ, ăn đi ăn đi, đừng ép cậu ấy, thuyền tới đầu cầu ắt đi thẳng, đúng không!”. Mạch
Mạch nháy mắt ra hiệu với Quyên Quyên.
Quyên Quyên gật đầu, sán vào Phổ Hoa, giúp cô gắp rau, chuyển đề tài sang
chuyện mờ ám ở văn phòng mình.
Trong mấy người bạn, Quyên Quyên là người rất nghĩa khí, có lẽ lời nói không
lọt tai nhưng trong lòng Phổ Hoa lại rất coi trọng cô ấy. Cô phấn chấn lại vừa
ăn lẩu vừa nói chuyện với mọi người, cố gắng duy trì tâm trạng vui vẻ, cho dù
không vui, ít nhất cũng không đau lòng. Cơm
xong, mấy người họ tới quán karaoke trong khu nhà Tiểu Quỷ, đều những bài hát
cũ, hát rất thoải mái. Phổ Hoa chỉ nghe, càng
những bài tình ca cũ càng thích thú.
Những ngày tháng độc thân chẳng phải là bát nước đắng, chỉ cần bản thân có thể
giữ thăng bằng. Trên đường về nhà, cô bảo
Quyên Quyên cùng mình tản bộ rồi mới gọi xe. Đi khỏi
một đoạn đường, bên cạnh không có ai, Phổ Hoa mới phá vỡ sự im lặng nói cho
Quyên Quyên biết quyết định của mình.
“Để tự mình nói, cho mình chút thời gian, mình muốn suy nghĩ lại xem làm thế
nào để bố có thể chấp nhận”.
“Ừ, cậu lựa thời cơ, mình cảm thấy đừng kéo dài thêm nữa, tối lần trước gặp anh
trai anh ta... các cậu không sao chứ?”. Quyên
Quyên kéo Phổ Hoa, cô còn im lặng hơn cả lúc ăn rất nhiều.
“Vẫn ổn, anh ấy nói... là lần cuối cùng, còn
nói... anh ấy muốn thành gia lập
nghiệp... làm bố...”. Phổ Hoa
bất giác thấp giọng, nói xong nhìn lên vầng trăng bị che phủ sau áng mây mỏng.
“Mẹ kiếp, có lúc mình thực sự muốn...”. Quyên
Quyên nắm chặt tay, bị Phổ Hoa ép xuống.
Cô chỉ vầng trăng đang chiếu ra ánh sáng mờ nhạt, hỏi Quyên Quyên, “Ngày mai có
gió không nhỉ?”.
Quyên Quyên chăm chú nhìn bầu trời đêm, nhẫn nhịn một chút, lại kéo tay Phổ
Hoa.
“Phổ Hoa...”.
“Hả?”.
“Cậu thực sự có thể... quên được anh ta ư?”.
Phổ Hoa suy nghĩ vài giây, lắc đầu một cách thận trọng.
“Không quên được”.
“Vì sao?”.
“Vì...”. Cô lại chăm chú ngắm
quầng sáng lờ mờ xung quanh vầng trăng, giống như nhìn về quá khứ, “Quyên
Quyên...”.
“Hả?”.
“Thực ra...”.
“Mình từng gặp An Vĩnh...”.
“Hai lần”.
**************
Vài ngày sau, Quyên Quyên vẫn nói gần nói xa về lời của Phổ Hoa tối đó, hy vọng
có thể thăm dò được một chút sự thật. Nhưng Phổ Hoa trước sau vẫn kín như bưng,
chuyện liên quan đến hai
người đàn ông, không tới thời
cơ, Quyên Quyên biết có
ép cô cũng không cótác dụng.
Sau lần gặp mặt
cuối cùng, tâm trạng
Phổ Hoa cũng hồi phục
rất nhiều so với
trước đây, cô khó tránh khỏi có chút
bất an vì chuyện Vĩnh Bác đề cập đến. Cô vẫn
dùng cách cũ là gọi
điện cho Tất Mã Uy ở
phòng thí nghiệm, hy vọng
tìm hiểu được một
chút về công việc
của Vĩnh Đạo. Tất Mã
Uy là đàn em của
Vĩnh Đạo, xưa nay luôn kính trọng
Phổ Hoa, nhưng không
nhiệttình như trước, ngoài gọi vài tiếng
chị dâu, vòng vo qua
loa mấy chuyện nhỏ
không qu