
Tự cậu nghĩ đi, nếu do cậu
không muốn làm đúng thì mình
cũngkhông giúp nổi cậu”.
Nói xong Kỷ An Vĩnh
cầm đồ ra khỏi phòng học, bỏ
lạiPhổ Hoa một mình ngồi đó. Giờ phụ đạo rõ ràng
cònhai mươi phút nữa, cô giở
lại bản nháp vừa
viết, cầm bút cúi đầu tiếp
tục tính theo cách
cậu ấy đã dạy. Côcũng không chắc
mình có thể làm đúng hay không.
Giờ học phụ đạo mấy hôm
sau, Kỷ An Vĩnh vẽ một dấu X to
dưới bài tập đó. Phổ Hoa
nhận vở, cắn môi cầm bút lại làm một lần
nữa, chờ đợi cô lại
là một dấuX to hơn.
Cô không làm tiếp
nữa, cầm sách hóa nói
cảm ơn, trởvề chỗ ngồi của mình.
Giờ học phụ đạo của họ vì
chuyện này xen vào liền mơ hồ dừng lại,
Phổ Hoa không đi tìm Kỷ An Vĩnh nữa, Kỷ An
Vĩnh cũng không đến hỏi cô.
Giáo viên không hiểu
tiến độ của bọn họ thế
nào, chỉ khi rảnhnhắc Phổ Hoa vài
câu, hy vọng cô không
ngừng cố gắng.
Mặc dù muốn cố gắng hơn nữa nhưng
Phổ Hoa lại mất đi một nửa
lòng tin, Quyên Quyên
nhiều lần khuyênnhủ khích lệ,
nhưng không hiệu quả.
Mỗi lần đối diện
với hai số một đỏ chói, cô đều không
xốc nổi chút cảm
hứng đối với môn hóa học.
Thư, Phổ Hoa tìm cơ hội
sớm đặt lại, ngày thứ hai cô
tận mắt nhìn thấy
Phong Thanh để hai lá
thư màu tím vào chỗ
ngồi của Kỷ An Vĩnh. Trực
nhật tối hôm đó, trong thùng
rác có thêm hai phong
bì trống không. Đólà tâm ý của một người
khác, Phổ Hoa cảm thấy Kỷ
An Vĩnh nên giữ gìn hai
phong bì đó.
Bản thân cô giữ lại tất cả
những đề Kỷ An Vĩnh đã làm xong từ khi hai
người giúp nhau học
tập, nhỏ là bảnnháp, lớn là đề
thi, phàm những thứ có
chữ cậu ấy, cô đều cẩn
thận kẹp trong vở, giữ lại kỷ niệm
cho bản thân.
Quyên Quyên nói cô
“trúng độc”, Phổ Hoa không phủ
nhận.
Nhưng tin tức có liên
quan tới chuyện tình
yêu của Kỷ An Vĩnh chẳng vì kỳ
thi cuối năm mà lặng xuống,
ngược lại còn trở nên hư hư
thực thực, thật thật
giả giả trong suy
diễn của các bạn
học. Phổ Hoa đặt mình
trong đám sương mù dày đặc, không
biết mình nên làm thế nào.
Buổi trưa ăn cơm xong,
cô lên sân thượng chờ
QuyênQuyên. Khi sắp lên đến nơi, nghe
thấy có người nói
chuyện trên sân thượng
cô xoay người định xuốngdưới, lại nghe
thấy cái tên “An Vĩnh”,
hai chân giốngnhư bị đổ chì,
không nhấc lên nổi.
“Kỷ An Vĩnh lần này không phải
nghiêm túc chứ?”.
“Không rõ, có thể thế”.
“Cô ta có gì hay?”.
“Không biết, cậu ta
thích là được”.
“Hôm nay thầy Điền hình như tìm
cậu ta nói chuyện”.
“Thế à? Không nghe nói gì. Tìm thì
tìm, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới
chuyện học hành, thầy
Điền có thể nói gì chứ? Trường
học quản được không?”.
“Rõ ràng trên “Nội quy học
sinh” đã viết...”.
“Bớt nhảm đi! Bắt
lấy!”.
“Tóm được rồi! Thi Vĩnh Đạo, cậu
biến chất!”.
“Không hút thì phí!”.
Khi Quyên Quyên lên
tầng, Phổ Hoa đang ngồi
tầngthử hai từ trên xuống, mặt vùi vào hai
đầu gối. Hỏi cô làm
sao, cô không nói,
thẫn thờ như người
mất hồn.
“Môn hóa chiều nay có
tiết kiểm tra, còn
không mau về ôn tập!”.
“Không ôn tập nữa...”. Phổ Hoa
ngẩng đầu, tay viết công thức
hóa học trên nền
gạch.
“Lại làm sao vậy?”. Quyên
Quyên sờ trán cô,
khôngnóng. Đang định ngồi xuống thì tiếng
bước chân loẹtquẹt vang lên
trên cầu thang, từ tầng trên đi
xuống, rất nhanh đã tới tầng
bọn họ. Phổ Hoa bịt
mặt lại vùi vào đầu gối,
Quyên Quyên che bên
cạnh đợi người ta đi qua.
Thấy bọn cô, Cao
Triệu Phong lén lút
nhét cái gì đóvào túi quần, nhảy
hai ba bậc xuống. Thi
Vĩnh Đạothong thả đi qua Quyên Quyên, liếc liếc
Phổ Hoa, bậtlửa màu bạc
trong tay bật tanh tách.
***********
Quyên Quyên tổng kết:
nam sinh học tốt đều có mặt
đen tối, ngoài Phong
Thanh, Khổng Nhượng, Lý
ThànhTự, Ngu Thế Nam...
Phổ Hoa hoàn toàn không
đồng ý với câu nói này,nhưng cô quả
thật đã có thành kiến cảm thấy
bất cứ nam sinh nào bên
cạnh đều đầy suy tính, thậm
chí ra vẻ đạo mạo
nghiêm trang. Trong đó, Thi Vĩnh
Đạo là ghê gớm nhất!
Ban đầu vô tình gặp Thi
Vĩnh Đạo ở ngoài quán KiếnNhất, Phổ Hoa
không hề để ý, học sinh
tan học đầy đường, cậu ta xuất hiện ở
đó là điều tự nhiên. Nhưng
sau khi phải học
thêm vào hôm thứ sáu,
mỗi lần đều đụng phải cậu ta
ở trước quán Kiến
Nhất, Phổ Hoa liềncảm thấy có chút
khác thường. Có lúc
cậu ta khoác cặp dựa
nghiêng vào ghế sau xe
đạp như đợi người,
cólúc trong tay cầm điếu thuốc
hút được một nửa, có lúc dứt khoát
chả làm gì, chỉ tìm
kiếm trong dòng người
tan học. Biểu hiện
tìm kiếm đó khiến
người khác bất an.
Cậu ta có ánh mắt
nhìn thấu người khác,
nụ cười sâuxa khó hiểu, và cả
thành tích hóa học tốt tới mức vô lý,
tất cả đều là lý
do khiến cô sự hãi
cậu ta.
Sau khi vào đông, trời
tối sớm hơn, Phổ Hoa
một mình đạp xe về
nhà nên càng đặc biệt cẩn
thận. Gặp con đường không
có đèn hoặc người lạ kỳ quái sẽ nghe
lờibố mà quay đầu vòng về phía đường lớn.
Lần thứ nhất phát
hiện có người đi theo mình, cô
tưởng mình đa nghi, nhưng
vài ngày sau, cảm
giác bị theo dõi lại
tăng chứ không giảm,
nhưng mỗi khi cô đừng bên đường quay
đầu tìm kiếm lại
không tìm ra bất cứ bóng người
nào.
Sự sự hãi này ngày
ng