
ô coi ánh mắt này như khiêu chiến hoặc
thái độ thù địch giữa học sinh nam nữ, nhưng lại không rõ thái độ thù địch giữa
họ đến từ đâu. Vì không nhớ ra đã từng gặp cậu ta ở đâu, Phổ Hoa dè dặt né
tránh, mỗi lần cậu ta đi qua, cô đều dịch người về phía khác theo thói quen. Nhưng
cô lại ngưỡng mộ thành tích của cậu ta, đặc biệt là môn hóa học, cậu ta có thể
thành thạo cùng thầy giáo giải đề, triển khai luận chứng, thậm chí nghĩ ra cách
thức đơn giản ngắn gọn hơn, thành tích môn hóa học của cậu ta đúng là khúc ca
khải hoàn, đều là đứng đầu lớp, cả năm học dường như luôn đạt điểm mười.
Thành tích của Phổ Hoa chẳng hề lý tưởng, thành tích môn hóa của tháng đầu tiên
rớt xuống gần hai mươi điểm, rơi khỏi top ba mươi người đứng đầu trong lớp, chỉ
có hai môn ngữ văn và tiếng Anh còn duy trì được ưu thế dẫn đầu. Thành
tích tổng hợp của Quyên Quyên luôn tốt hơn cô, cậu ấy lại có đầu óc khoa học,
vì vậy vẫn đứng quanh quẩn thứ bậc ban đầu. Còn cầu
Nhân, ngoài gia thế và bề ngoài xuất chúng, thành tích của cô ta trong lớp có
thể nói là rất thảm hại. Quyên Quyên nói sau lưng
rằng cầu Nhân có thể vào được lớp trọng điểm khẳng định là dựa vào quan hệ, dựa
vào hình thức. Loại không có gia thế, không có hình thức như bọn cô chỉ có thể
dựa vào thực lực thôi.
Dựa vào thực lực, nói thì dễ! Vì thành tích và hy vọng của bố mẹ, Phổ Hoa chịu
áp lực rất lớn, khiến cô gầy gần ba cân sau khi thi giữa kỳ, nhưng cho dù cố
gắng thế nào, dường như cô vẫn không hiểu môn vật lý, hóa học, thành tích vẫn
tiếp tục rớt xuống từng điểm.Trước mỗi tiết hóa thậm chí cô còn cảm thấy sự
hãi, lo nghĩ, sự bản thân lại hổng kiến thức hoặc làm sai phép tính, công thức.
Quyên Quyên từng mấy lần xúi giục Phổ Hoa hỏi bài Kỷ An Vĩnh, nhưng Phổ Hoa lại
không dám vì không đủ dũng cảm. Cứ như vậy nhiều lần, thành tích tụt lùi xuống
dưới bảy mươi điểm, cô suy tính lợi hại, cuối cùng bỏ cả thể diện, một hôm sau
bữa trưa cô cầm vở bài tập đi về chỗ Kỷ An Vĩnh.
Nhưng thử nghiệm nhỏ lần này cũng chưa được thần may mắn chiếu cố, cô mới đi
qua một dãy ghế liền bị một người chặn đường.
Thi Vĩnh Đạo - người cao hơn cô cả cái đầu cầm sách thi trung học tiếng Anh
chạy vọt lên, giống như ngọn núi to chắn trước mặt cô, chỉ vào một câu hỏi một
cách gượng gạo: “Diệp Phổ Hoa, câu này sao lại dùng ngữ khí hư cấu?”.
Phổ Hoa quên cả bản thân đã về chỗ như thế nào, nhưng cô kiên trì cả một buổi
chiều để giảng về ngữ khí hư cấu một cách tỉ mỉ từ đầu đến cuối cho Thi Vĩnh
Đạo.
Cậu ta kéo ghế lại ngồi cạnh bàn học cô, họ ngồi rất gần, cô dường như có thể
ngửi được mùi mồ hôi do chơi bóng của cậu ta. Cô dè
dặt không dám tiếp xúc với ánh mắt cậu ta, viết từng nét trên vở cậu ta. Ngoài
nghe, đa phần thời gian cậu ta chống cằm nghĩ câu hỏi.Có lúc cậu ta ra vẻ thâm
trầm, có lúc lại như bản thân cậu ta vốn rất thâm trầm. Khi
giảng xong, đột nhiên cậu ta hỏi hai vấn đề chẳng liên quan gì.
Cậu ta nói: “Cậu học tiếng Anh với ai vậy?”.
“Ớ...”. Phổ Hoa không biết trả
lời thế nào, Với thầy giáo...”.
“Vậy sao mình lại học kém?”. Cậu ta lại hỏi.
Lần này Phổ Hoa hoàn toàn không còn lời nào để nói, may mà có tiếng chuông vào
học, cậu ta từ từ kéo ghế, không cam lòng trở về vị trí.
Tiết tiếng Anh buổi chiều, Phổ Hoa lại có ảo giác như bị kim chích ở lưng, giáo
viên tiếng Anh để cô và bạn học đối thoại, cô nói được một nửa thì bắt đầu nói
năng lộn xộn.
Một thời gian thành tích không tốt, trong lòng Phổ Hoa rất rối loạn. Tan học cô
nhiều lần kéo Quyên Quyên lên tầng thượng, nói chuyện, kêu than trong khi quyển
luyện tập dày cộp trải trên đùi.
Quyên Quyên ở bên cô như hình với bóng, luôn cổ động cô, còn mang đến cho cô
truyện tranh mới mua, “Không sao, chúng ta càng bị đánh bại càng dũng cảm!”.
Phổ Hoa thở dài, không có tâm trạng đọc truyện tranh, cô gục xuống đầu gối hỏi
Quyên Quyên: “Kết quả thi cuối kỳ không đạt, có bị loại không?”.
“Không đâu!”. Quyên Quyên ôm vai cô,
nhưng lại có chút không tập trung.
Đội bóng rổ nam hàng ngày tăng cường luyện tập dưới lầu, Kỷ An Vĩnh trong số
đó, Ngu Thế Nam cũng
vậy. Phổ Hoa biết Thi Vĩnh Đạo cũng tham gia đội bóng của trường vì vậy chẳng
thèm xem. Sau kỳ thi tháng lần thứ tư, vì thành tích một môn học kém, cô trở
thành đối tượng đặc biệt được chủ nhiệm lớp quan tâm chú ý, sau vài lần gặp mặt
nói chuyện, chủ nhiệm lớp chủ động giới thiệu để Phổ Hoa và Kỷ An Vĩnh thành
đôi bạn cùng tiến. Sau khi biết tin tức này,
Phổ Hoa nửa vui nửa lo, Quyên Quyên là người đầu tiên cô kể.
Vui ở chỗ cuối cùng cô cũng có lý do đường đường chính chính tiếp xúc với Kỷ An
Vĩnh, lo vì rất không muốn để cậu ấy biết thành tích hóa học của cô.
Có điều sau đó chứng minh, đều do Phổ Hoa nghĩ nhiều thôi.
Kỷ An Vĩnh tận tụy, hết sức có trách nhiệm làm thầy giáo hóa cho cô, một tuần
hai lần lên lớp một cách nghiêm túc. Cậu ấy chưa bao giờ nói chuyện riêng, sắp
xếp hợp lý từng phút, hóa giải những nguyên lý công thức phức tạp cho cô, rất
nhẫn nại, gặp phải chỗ nào cô không hiểu liền đẩy đẩy mắt kính tự mình nghĩ
cách khác.