
nhiệm
vănphòng còn nói đùa: “Ngu tổng lánh
nạn tới đây”. Phổ Hoa
không đáp lời, cô không phải
cũng là trốn khỏi
Bắc Kinh đó ư?
Tới văn phòng, giám
đốc đưa cho Phổ Hoa dịch chứng
từ mới, đó là một
lô hàng cần chuyển
đến Bắc Mỹ.
Phổ Hoa vừa bắt đầu, làm bất cứ việc gì cũng
đều cẩn thận. Vài
đồng nghiệp ra vào văn
phòng, mọi người đều ít nói, vô
cùng yên tĩnh. Làm
xong chứng từ ngẩng đầu, mọi người
đều chạy ra ngoài ăn cơm hộp, trên
chiếc bàn làm việc nho nhỏ
vẫn đặt tờ báo lúc sángchưa kịp mở.
Cô pha cho mình cốc
trà, tới bên cửa sổ
đón hươnghoa bay theo gió từ hướng hàng
cây bên đường, nheo
mắt phơi nắng.
Ngu Thế Nam và Cao
Triệu Phong không phải
thái tử gia bướng bỉnh
không chịu phục tùng,
cũng không phảinhững tên khốn
thô lỗ vô lễ, cô cũng
trở thành mộtnhân viên gương
mẫu quy củ, cuối tuần
qua lại giữahai thành phố.
Những ngày tháng bị
người khác lãngquên như vậy
thật tốt, sẽ không
bị phiền nhiễu bởi
quákhứ.
Phổ Hoa uống một
ngụm trà hoa nhài, nghe
thấy tiếng xe, tiếng
người bình thường, dung dị
trên đường, nhớ tới miếng
dán chữ trên nắp
đuôi xe của Ngu Thế
Nam,bất giác cong khóe miệng.
Mười năm trôi qua,
rất nhiều thứ đã thay đổi, cũng có
những thứ không.
Buổi tối dừng lại mua
đồ trong cửa hàng ở
góc đường,Phổ Hoa vô tình nhìn thấy
mảnh chữ dán cùng
kiểutrên giá hàng.
Màu hồng phớt có hơi
thở mùa xuân, cô rất
thích, tiện tay mua về
nhà dán sau cửa, trên tấm kính là hai từ.
Không có Yesterday, cuộc sống của cô, chỉ có Today và Tomorrow.
*********
Cuối tuần trở về Bắc Kinh, Phổ Hoa vào cửa không nén được nhoài lên lưng bố dựa
dẫm một lát, khóe mắt tự nhiên ướt đầm. Bố hơi khom người vỗ vỗ tay cô, quở
trách: “Đói rồi à?”
Bố vừa nói, Phổ Hoa liền thấy đói, cô ăn rất ngon miệng. Hai bố
con cùng gói bánh bao thịt dê, buổi tối lại nhúng vào canh làm vằn thắn.
Sau bữa cơm, bố Diệp mở cuốn cờ phổ ngoài phòng khách, quân cờ bóng loáng trong
tay, nghe đài chờ Phổ Hoa.
Phổ Hoa thu dọn đồ đạc rồi bước ra, chuyển chiếc ghế gập nhỏ ngồi đối diện với
bố, chớp chớp mắt tựa như cô gái mười mấy tuổi, hỏi bố: “Chơi một ván chứ bố?”.
“Được thôi!”. Bố bày thế trận, sắp xếp
bàn cờ.
“Bố phải nhường con một quân xe”. Cô giơ
một ngón tay ra, nghiêm túc yêu cầu.
“Nhường thêm một quân mã, một quân pháo đều được!”. Bố cười
gật đầu.
Hai bố con hiếm khi nghiêm túc chơi cờ, một là Phổ Hoa không hiểu lắm, hai là
cô rất bận, không có thời gian. Nhưng sau khi đi Thiên
Tân, mỗi lần về nhà, cô đều tìm cơ hội chơi cờ cùng bố, còn đặc biệt mua một
quyển hướng dẫn chơi cờ ở hiệu sách của Thiên Tân, nhưng đọc mà chỉ hiểu lơ mơ.
Khoảng trống trong cuộc sống luôn phải nhanh chóng bù đắp, cô nghĩ bố chỉ không
nói đến lỗ hổng đó nhưng trong lòng vẫn để ý. Hai bố
con vừa đánh cờ vừa nói về chuyện ở Thiên Tân, bố thấy cô lúng túng trên bàn
cờ, đặt con cờ trong tay xuống không ăn nữa, không nhịn được bèn vỗ đầu Phổ
Hoa.
“Thiên Tân có được không?”.
“Dạ, nơi ở rất yên tĩnh, có thời gian bố đến thăm nhé?”.
“Rảnh thì đi”. Bố lui quân cờ vây đánh,
chuyển sang vị trí vô hại, “Còn công việc? Không mệt chứ, vết thương trên người
đều đã khỏi rồi chứ?”.
“Rồi ạ, bố đừng lo”. Nói ra Phổ Hoa có chút áy
náy, cúi đầu giả vờ như đang nghiêm túc nghiên cứu nước cờ.
Cãi nhau một trận với Vĩnh Đạo, cuối cùng cả hai bên đều bị tổn thương, cô
không dám cho bố biết sự thật, đợi cô khỏe rồi, hai cụ nhà họ Thi cũng ốm nặng
một trận, đến Tết âm lịch cũng vẫn chưa khỏe. Nghe
Hải Anh nhắc tới mấy điều này, Phổ Hoa liền cảm thấy chia tay thì phải cắt đứt
triệt để, nếu không sẽ hại người hại mình.
Sau chuyện lần đó, Vĩnh Bác không hề có tin tức gì, sợ rằng cũng đang giận cô
không hiểu chuyện. Cho Quyên Quyên xem bức
thư viết cho bố mẹ Vĩnh Đạo, cô ấy cũng nói quá thẳng thắn, khéo léo một chút
có thể họ sẽ dễ chấp nhận hơn. Nhưng Phổ Hoa lại tự hỏi,
ai quan tâm cảm nhận của cô chứ?
Buổi tối trước khi đi ngủ cô giặt quần áo trong nhà tắm, khi cúi xuống ngực vẫn
hơi đau, vết xương rạn liền rất chậm, để lại một vết sẹo mảnh dài, trong cơ thể
vẫn còn ký ức đau đớn.
Tối chủ nhật mua vé tàu đêm trở về Thiên Tân, bố đặc biệt tiễn cô đến cửa ga
tàu. Phổ Hoa xách chiếc va ly hành lý nhỏ giống như lần đầu xa nhà đi học đại học,
trên đường nhiều lần quay đầu vẫy tay. Cách
không xa nhưng lại cảm thấy rất xa, bên Thiên Tân rốt cuộc cũng không phải là
nhà.
“Bố về đi”. Cô đứng ở chỗ rẽ cuối
cùng nhìn cái bóng dài dưới ánh đèn của bố.
Dáng bố từ lâu đã không còn thẳng như xưa nữa, lưng đã còng, ánh sáng chiếu
trên mái tóc bạc. Phổ Hoa không thể không
thừa nhận bố đã già rồi, đến nếp nhăn ở khóe mắt cũng không còn vẻ cứng rắn như
hồi bốn, năm mươi tuổi nữa, mà nhân từ hơn.
về đến căn phòng thuê ở Thiên Tân, trước hết cô bày tấm ảnh chụp chung với bố
lên bàn làm việc. Lần này trở về, Phổ Hoa lấy rất nhiều đồ, những thứ khác đều
để lại ở căn nhà đó. Chìa khóa Vĩnh Đạo từng dùng cũng chuyển cho Quyên Quyên
bảo quản, khi có việc thì giải quyết thay cô.
Gặp lại Ngu Thế Nam lần sau, đã