
ơng mại nho
nhỏ, gần giống công ty
Phổ Hoa, ngồi giữa
đống linh kiện máy
tính và sổ sách kế
toán, cùng đám thanh
niên trong công ty gọi
mấy suất Kentucky về gặm.
Sự xa lạ mới quen
rất nhanh bị mấy câu chuyện
phiếmnhẹ nhàng của những thanh
niên trẻ tuổi xua
tan, PhổHoa ăn cái bánh bao nhỏ trong
suất Kentucky, lắngnghe mọi người
tán gẫu về cuộc
sống của mình, nhanh
chóng quên đi chuyện mời
mọc, đến khoảng cách nhưkhông như có đối với Ngu
Thế Nam cũng giảm đi rấtnhiều so với
trước đó.
Không có người quan
tâm đến quá khứ, gia
đình, hay tương lai của
cô, cô chính là Diệp Phổ
Hoa, một ngườiphụ nữ hai
mươi tám tuổi bình
thường, thậm chí đến tuổi tác của cô cũng
không có ai hỏi. Linh
kiện máy tính là chủ
đề chính của mọi
người, sau đó đến chuyện
thuê phòng, mua xe, bạn
bè của mỗi người,
rồi sau đó tạo thành
một đám 8X nhớ lại quá khứ.
Người sắp ba mươi tuổi
đều thích hoài cổ, nhớ lại
tuổithanh xuân sắp qua đi. Mọi
người cười rất nhiều,
cườixong đều ngừng lại im lặng
suy nghĩ. Chủ nhiệm
vănphòng lớn tuổi nhất chêm
vào một câu “Ôi, già rồi”
khiến rất nhiều người
không ngừng thổn thức,
Phổ Hoa cũng nằm trong
số đó.
Ngẩng đầu, cô vô tình chạm phải
ánh mắt của Ngu
ThếNam, cậu ta không hề né
tránh, tham gia vào câu
chuyện xin việc với vẻ rất
hứng thú.
Vừa nhắc tới lịch sử phấn
đấu, cậu ta nhắc tới
ướcnguyện ban đầu khi tới Thiên Tân, có
vài phần bất đắc dĩ trong
đó, “Không sống được ở Bắc Kinh
nữa rồi!”.
Phổ Hoa không tin câu
này, nếu nói ai không thể
sốngtiếp ở Bắc Kinh nữa thì cũng
nên là bản thân cô mới
phải.
Tới nơi này, cô mới
có một phần tự do,
không sợ bị quấy rầy,
không cần lãng phí
tinh thần cưỡng ép bản
thân quên đi một vài
người, một vài chuyện.
Cũng vì lần cuối cùng
Vĩnh Đạo rời đi quá triệt để, không lưu lại gì
khiến cô day dứt, chỉ chờ bệnh
khỏi hoàn toàn là bắt
đầu cuộc sống mới.
Phổ Hoa cho rằng như vậy và cũng
cố gắng lắm rồi.
Trên đường trở về nhà,
Ngu Thế Nam đi bộ cùng
cô,nhớ tới gia cảnh hoành
tráng thời trung học của cậu ấy, Phổ Hoa
không nén được có chút
tò mò đối với
nguyên nhân cậu ta tới
Thiên Tân.
“Vì sao cậu tới đây?”.
Ngu Thế Nam nhìn ra đèn
đường bên kia sông, tay đút
vào túi áo vest, sững sờ trong
giây lát.
“Còn cậu?”. Dừng
bên trụ cầu, cậu ta
không trả lời mà hỏi
ngược lại cô, sau đó
nhanh chóng giải thích:
“Đừnghiểu lầm, chỉ tiện miệng
hỏi thôi”.
Phổ Hoa mỉm cười e dè,
không hề cảm thấy
buồn hay bối rối, bước
lên cầu, cô men
theo thành cầu đi lênphía trước, gió khẽ lùa tóc
cô, chậm rãi nói:
“Mìnhmuốn... bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu cuộc
sống của mình,một... cuộc sống
không liên quan gì tới
quá khứ”.
“Có thể không?”. Ngu Thế Namrõ
ràng hiểu cô ám chỉ điều gì.
Cô nhìn xa xăm, quay
đầu trả lời: “Mình cũng không
biết”.
Ngu Thế Nam cũng
đứng trên trụ cầu, lặng lẽ chỉ bờ
đối diện xa xa.
“Biết không, công ty đầu
tiên mình đến Thiên
Tân ở chỗ kia”.
Phổ Hoa nhìn theo hướng
cậu ta chỉ, đó là một
vùngsáng rực, con đường thương
nghiệp phồn hoa nhất
Thiên Tân. So với đầu cầu họ
đứng, giống như một
thếgiới khác.
“Sau đó?”.
“Sau đó...”. Cậu ta nhặt hòn đá
dưới chân ném xuống
sông, “Làm ăn ở Bắc Kinh thất bại nên chạy
tới đây lập nghiệp, ôm tiền
vốn gia đình cho và
tài sản ba, bốnnăm tự mình tích
góp, kết quả vẫn là
lỗ vốn! Hai năm đó
làm gì cũng không thuận
lợi, không thuê nổi
nhà,mình và Triệu Phong hai thằng định về Bắc
Kinh, gần tới lúc
quyết định lại không đi nữa”.
“Vì sao?”.
“Không cam tâm mà, luôn
cảm thấy ngã ở đâu thì
đứng dậy ở đó, nếu
không không xứng là nam
tử hán. Hơn nữa, vợ Triệu
Phong ở đây, cũng coi như nửa
cáinhà ở đây rồi, làm không
ra thể thống gì, cậu ta
lấy đâu ra mặt mũi lấy con nhà
người ta! Vì vậy ở lại, làm
việc đến bây giờ”.
Hòn đá Ngu Thế Nam ném đến chỗ
nào, Phổ Hoa cũngkhông nhìn thấy,
đến âm thanh rơi xuống nước
cũngkhông nghe được. Cô nhoài người
lên thành cầu, cố gắng tìm
kiếm, luôn hy vọng tìm
thấy gì đó, cho dù chỉ
là sóng gựn trên
mặt nước nhưng cuối
cùng chẳng tìm được gì.
Ngu Thế Nam dựa lên lan
can cầu, lại chìm
vào im lặng.
Họ hóng gió rất lâu trên
cầu, trở về đi qua “nhà cũ” của Ngu Thế Nam, cậu ta
đưa cô tới cửa rồi
đứng lại. Đó quả
thật là một tòa nhà
thương mại rất danh
giá,chí ít còn có thể diện hơn
đường cổ bây giờ.
Thời đại học hiếm khi gặp,
thêm ba năm trung học,
Phổ Hoa không biết gì nhiều
về Ngu Thế Nam. Cậu ta
thần bí, cô đơn, cũng
rất cao ngạo.
Ngày hôm sau thấy cậu ta
và Cao Triệu Phong
ra ngoàibàn chuyện làm ăn ở dưới
tòa nhà công ty, Phổ
Hoanhìn chiếc xe nhỏ của họ rời xa,
ngẩng đầu nhìn căn nhà bốn tầng cũ của
công ty. Mái nhà xiêu
vẹo, bọn trẻviết nguệch ngoạc
trên một bức tường
gần đường. Nhà bên cạnh mở hiệu thuốc,
còn có sạp bán đồ ăn vặt
đóng quân dài hạn ở
đây.
Nhìn thế nào con
đường này cũng không
phù hợp vớikhí chất của Ngu
Thế Nam, cũng không
phù hợp vớisự nghiệp của cậu ta.
Nhưng cậu ta đặt cả văn
phòngvà kho hàng ở đây, tối đó khi
giải tán, chủ