
thế mà Đại thiếu cứ tự lừa mình dối người, muốn tạm thời giấu diếm thiếu phu nhân. Ban nãy thiếu
phu nhân gọi điện thoại tới, y đứng bên cạnh lo lắng đến toát mồ hôi
tay, dù lúc này đang là mùa xuân.
Tịnh Vi hoàn toàn bất ngờ, mấy hôm trước
còn lo lắng vì hắn, hôm nay hắn đã xuất hiện trong tầm mắt. Sáng sớm
nàng mơ màng tỉnh giấc, thấy gương mặt phóng đại mệt mỏi phong trần của
hắn. Nàng mở lớn hai mắt, cứ ngỡ mình chiêm bao nên phớt lờ. Nào đâu
hay, mở to mắt lần nữa, hắn vẫn hiển hiện như thế. Mãi đến khi hắn dùng
ngón tay lắc lắc trước mắt nàng, bấy giờ nàng mới biết hắn đã về. Nàng
trở người kéo tay hắn, vừa mừng vừa sợ, hỏi: “Tại sao anh về mà không
báo với em một tiếng? Không giao chiến nữa à?”
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt sâu thăm thẳm, ẩn chứa muôn lời nói. Hắn chỉ ôm lấy nàng, vội vã vuốt ve tựa như sợ một giây sau nàng sẽ tan biến. Nàng hơi khó thở, khẽ đẩy hắn ra,
nói: “Coi chừng trúng con.” Thấy hắn nhíu mày, nàng hỏi: “Anh sao vậy?”
Hắn không nhìn nàng, nửa suy tư, nửa do dự, thật lâu sau mới nói: “Không có gì.”
Nàng cảm thấy trái tim mình dịu êm, thì
thầm: “Sao anh lại trở về?” Hắn trầm mặc nhìn ra song cửa. Trong lòng
nàng rất vui, cũng không hỏi nhiều, để mặc hắn ôm lấy.
Hắn trở về mấy ngày rồi nhưng dáng vẻ
dường như sầu muộn, tinh thần suy sụp. Mặc dù vẫn che chở nàng nhưng
nàng cảm thấy hơi là lạ, rốt cuộc khác thường chỗ nào, nàng nhận chẳng
ra. Nàng biết mình không nên đa nghi, hôm nọ Tĩnh Kỳ tới, gặp Hách Liên
Tĩnh Phong, cô nàng ngập ngừng muốn nói gì đó lại thôi.
Ngày xuân khí trời ấm áp, đặc biệt mặt
trời chiếu rọi khắp nơi, quả thực khiến ai cũng thư thái. Hương Lan dìu
nàng đi dạo, trong vườn trồng giàn hoa tử đằng, thả những chuỗi bông như lông tơ xen lẫn những chiếc lá vàng rũ xuống. Trên bậc hành lang có rất nhiều bồn cây trúc đào, hoa nở thành chùm trên cành. Ngọn gió thổi tới, cả giàn hoa tử đằng đung đưa, khiến đàn ong hút mật bật khỏi, bay lượn
vòng quanh rất thú vị. Ánh dương xuyên qua giàn hoa rậm rạp, chiếu xuống những đóa hoa rụng trên mặt đất, cơn gió lùa qua, chúng lay bay dính
vào tay áo người tỏa mùi thơm ngào ngạt.
Tứ di thái và Lục di thái đang ngồi trên
bàn đá giữa giàn hoa, vừa uống trà vừa tán chuyện phiếm. Lục di thái hớp ngụm trà, hỏi: “Chị nói thử xem chuyện này có thể giấu diếm thiếu phu
nhân được bao lâu?” Cách giàn hoa dày đặc, khó nhìn thấy người tới. Tịnh Vi nghe tiếng Lục di thái, định đi tới chào hỏi, lại thấy nhắc tên
mình, đi chỗ khác thì ngượng, đành đứng yên bất động.
Tứ di thái đáp: “Chuyện này khó lắm! Đại
thiếu cũng gặp phiền muộn, nếu không cậu ấy đâu trở về gấp vậy. Hiện giờ chẳng phải đang căng thẳng với miền Nam sao? Nghe con trai tôi nói, khả năng đánh nhau diễn bất kì lúc nào.”
Lục di thái nói: “Để tôi xem, chứ chuyện
này Đại thiếu càng sớm thẳng thắn với thiếu phu nhân càng tốt. Chuyện
này không giấu diếm được.”
Tứ di thái thở dài, nói: “Đại thiếu hiểu rõ mà. Nhưng thiếu phu nhân đang mang thai, sợ chịu không nổi đả kích.”
Thông thường Tịnh Vi thấy các di thái
thái tán gẫu, nàng sẽ tránh đi. Lần này nghe nhắc tên mình, dường như có mối liên quan chặt chẽ, nhưng nghe thật lâu mà nàng vẫn chưa hiểu các
bà đang nói gì, khó tránh tò mò nên tiếp tục đứng đó.
Lục di thái cắn vài hột hạt dưa, hớp một ngụm trà, mới nói: “Không biết Đại thiếu xử trí người trong Giang phủ thế nào?”
Tứ di thái đáp: “Đại thiếu nể mặt thiếu
phu nhân, chắc không làm khó người Giang phủ, nhưng đã hạ lệnh không cho phép người Giang phủ liên lạc với thiếu phu nhân.” Giang phủ, chẳng lẽ
là Giang phủ Giang Nam, nhà của nàng? Nàng càng nghe càng thấy bất
thường. Toàn thân không khỏi run rẩy, may mắn có Hương Lan đỡ giúp, nếu
không nàng đã sụp xuống.
Lục di thái nói tiếp: “Thật sự chẳng
hiểu nổi Giang tư lệnh, sao đi tự sát chứ? Nghe người ta nói, ông ấy cầm chính khẩu súng thiếu phu nhân tặng để tự sát. Thực ra Giang Nam sớm
muộn gì cũng thuộc về miền Bắc chúng ta, ông ấy lại nghĩ quẩn. Cho dù
không do miền Bắc chúng ta thâu tóm, thì cũng bị nhóm quân phiệt khác
chiếm thôi.”
Cha nàng tự sát, Giang Nam bị thâu tóm…
Toàn thân nàng bỗng mền nhũn, trước mắt tối sầm như muốn ngất đi. Giây
phút hiện giờ nàng mới tường tận, chuyện nàng không muốn đối mặt nhất,
không muốn đào sâu nhất, chính là việc này. Nàng cật lực trấn định tinh
thần, nhưng từng câu từng chữ của Lục di thái như chiếc kim nhọn đâm vào huyệt thái dương, chọc thẳng vào bộ não của nàng rồi sau đó khuấy đảo.
Đất trời xoay vòng hệt từng đàn kiến bò khắp nơi.
Nàng mới từ tiền phương trở về ba tháng,
hắn đã thâu tóm Giang Nam… Toàn thân nàng run lẩy bẩy, cả người giá
lạnh. Khắp cơ thể mất nhiệt độ, gió xuân thổi vu vi, nàng chỉ thấy lạnh
tựa băng, nhưng rét buốt nhất lại đến từ đáy lòng. Tay nàng nắm thành
đấm khi nào chẳng hay, móng tay cắm vào da thịt truyền đến đau đớn như
nhắc nhở cho nàng biết, tất cả đều là sự thật, không phải ác mộng.
Nha đầu Hương Lan dĩ nhiên cũng nghe,
thấy nàng đứng bất động như trời trồng, kinh hãi hét lớn: “Thiếu phu
nhân