
ng nữa, cũng quay về khi nàng sinh con,
nhưng nàng luôn lo âu.
Những ngày kế kiếp, tâm trạng nàng vẫn
bồn chồn hoang mang, có gì đó bất thường hệt ngày Hách Liên Tĩnh Phong
bị thương. Suốt mấy hôm nay hắn không gọi điện thoại, đến ngày thứ tư,
nàng hết nhịn nổi đành tự mình gọi điện tới hành dinh nơi hắn đóng quân. Người tiếp điện thoại là Trương Lập, rồi rất nhanh chuyển qua cho hắn.
Hắn dường như bình thường, nghe giọng hơi mệt mỏi, khác với cách nói
chuyện đều đều không muốn gác máy thường lệ. Nàng tưởng hắn phiền muộn
việc quân cơ nên không tiện hỏi nhiều, lòng nàng cũng an tâm liền cúp
máy.
Hỉ Thước cũng thấy nàng bất thường, từ
khi nàng trở về, tâm trạng luôn rất tốt, bỗng dưng mấy ngày nay lại than ngắn thở dài, dường như có việc gì quấy nhiễu. Thấy nàng cúp điện thoại mà vẫn thất thần, Hỉ Thước liền hỏi: “Tiểu thư, chị làm sao vậy?”
Tịnh Vi khẽ cau mày, nói: “Mấy bữa nay chị luôn bất an, không tĩnh tâm nổi, hình như sắp xảy ra chuyện gì đó.”
Hỉ Thước vừa cười an ủi vừa trêu: “Tiểu thư, chị đấy, chắc nhớ Đại thiếu sắp chết rồi.”
Tịnh Vi đỏ mặt, vờ cả giận nói: “Cô nha đâu này, cô im chẳng ai bảo cô câm đâu.”
Hỉ Thước chẳng sợ, nói tiếp: “Chị còn chối?”
Mặt Tịnh Vi càng thêm đỏ ửng, gầm gừ:
“Miễn đi… Chị làm ngơ em luôn!” Hỉ Thước cười toe toét không nói thêm
gì. Bị cô nàng trêu chọc, nỗi nặng lòng của nàng cũng giảm. Vì nhiều
ngày hoang mang nên ban đêm khó ngủ, cảm xúc vừa thoải mái, cơn mệt mỏi
ập tới, nàng liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Khổng Gia Chung đạp mạnh bước tới lui
trước cửa, vì chưa có lệnh của Hách Liên Tĩnh Phong, y không dám tùy
tiện quấy rầy. Chẳng biết qua bao lâu, chỉ biết bầu trời chuyển xám xịt, khoảng nửa canh giờ nữa đã thành tối đen. Bấy giờ tiếng Hách Liên Tĩnh
Phong truyền ra: “Người đâu?”
Khổng Gia Chung và Trương Lập liếc nhau,
đẩy cửa nhưng không dám vào, đứng cách xa năm thước, nói: “Đại thiếu.”
Trong phòng không bật đèn, mặt Hách Liên Tĩnh Phong ẩn trong màn đêm,
trên mặt biểu hiện gì, bọn họ đều không rõ. Khổng Gia Chung thấy hắn im
lặng, đành phải đứng yên. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lòng y càng dấy lên nỗi lo sợ. Từ khi y theo Hách Liên Tĩnh Phong tới nay,
chưa bao giờ thấy hắn nổi giận như thế, nếu có mặt bọn Triệu Bỉnh Khiêm ở đây… e rằng đã sai người kéo ra ngoài đánh chết. Thật lâu sau, như trải qua hàng thế kỷ, giọng Hách Liên Tĩnh Phong lạnh lùng vang lên: “Anh
nói tiếp đi.”
Khổng Gia Chung đang suy nghĩ miên man,
đột ngột nghe tiếng hắn, y cảm thấy như chậu nước đá dội xuống đầu, rùng mình một cái nhưng không dám chần chờ một giây, vội vàng nói ngay: “Tối qua Giang tư lệnh đã tự sát.”
Hách Liên Tĩnh Phong nói: “Hay cho một tên Triệu Bỉnh Khiêm! Phái người bắt về đây cho tôi.”
Khổng Gia Chung vội la lên: “Đại thiếu, tuyệt đối không thể!”
Hách Liên Tĩnh Phong đứng bật dậy, giận dữ quát: “Tuyệt đối không thể?”
Khổng Gia Chung nói: “Đại thiếu, việc đã
tới đây, dù bây giờ có bắt Triệu tướng quân về cũng vô dụng, không giải
quyết được gì, điều này ngài biết rõ hơn tôi. Huống chi ở bên ngoài,
quân lệnh khó đổi…” Y thấy Hách Liên Tĩnh Phong im lặng, liền đánh bạo
nói tiếp: “Hơn nữa, lần này nhân cơ hội thâu tóm Giang Nam, công lao của Triệu tướng quân lớn nhất. Nếu Đại thiếu làm vậy… e rằng binh lính sẽ
bất mãn. Huống hồ Giang tư lệnh tự sát, thật sự là chuyện ngoài ý muốn
của Triệu tướng quân. Cho dù có ăn gam hùm mật gấu, cậu ta cũng không
dám hạ thủ đối với Giang phủ.”
Hách Liên Tĩnh Phong hừ lạnh: “Cậu ta
không có can đảm? Nếu không có can đảm, sao người đi Giang Nam lấy lương thực trên mấy chục chiếc xe đều là binh lính? Cậu ta không có can đảm,
mà vừa vào Giang Nam đã phái binh lính đi đánh lén tư lệnh Giang Nam?
Cậu ta không có lá gan hả?”
Khổng Gia Chung thấy ngữ khí của hắn vẫn
lạnh băng, nhưng hạ bớt tức giận, bèn nói: “Đại thiếu, cho kẻ hèn này
được nói! Chuyện giữa miền Bắc chúng ta và Giang Nam sớm muộn gì cũng
phải giải quyết, vấn đề chỉ là sớm hay muộn. Lần này chưa được sự đồng ý của ngài, Triệu tướng quân tận dụng thời cơ vận chuyển lương thực mà tự ý xuất binh, là lỗi của cậu ta. Sau khi cậu ta trở về, ngài có thể xử
phạt thật nghiêm. Nhưng lần này cậu ta đánh cuộc, không trải qua chiến
tranh vẫn thâu tóm được Giang Nam, là một công lớn.”
Hách Liên Tĩnh Phong im lặng. Thâm tâm
Khổng Gia Chung hiểu tường tận, sở dĩ Đại thiếu tức giận, phân nửa
nguyên nhân dính tới thiếu phu nhân. Dẫu có nói sao thì thiếu phu nhân
cũng là con gái của Giang tư lệnh, việc đến mức này, thiếu phu nhân là
trở ngại lớn nhất. Y nhớ mấy tháng trước, lúc Đại thiếu tiễn thiếu phu
nhân về miền Bắc, nửa muốn đưa mà nửa lại không. Trong mắt thuộc hạ như
y, sao có thể không rõ vị trí thiếu phu nhân trong tim Đại thiếu?
Xưa nay Khổng Gia Chung luôn suy nghĩ
thấu đáo, nhưng bây giờ y đành bí cách. Giang tư lệnh tự sát, dù Đại
thiếu hạ lệnh đóng băng toàn phủ Đốc quân, đem báo chí kiểm tra tỉ mỉ
trước khi đưa cho thiếu phu nhân, nhưng cuối cùng giấy không gói được
lửa, sớm muộn gì thiếu phu nhân cũng biết. Ấy