
người làm phản bị bắt vẫn còn
nhốt trong tù, chờ Hách Liên Tĩnh Phong trở về xử lý. Thực ra muốn xử
trí họ cũng khá khó khăn, bởi vì họ là lão tướng phò trợ lão Đốc quân,
tục ngữ có câu ‘không có công lao cũng có khổ lao’. Một nhóm người trong quân đội hy vọng Hách Liên Tĩnh Phong có thể nương tay.
Hách Liên Tĩnh Phong buông công văn,
ngước đầu liếc Khổng Gia Chung một cái, ngấm ngầm đầy sắc bén nhưng chỉ
im lặng, rồi đưa tay lên giữa cổ làm cử chỉ cắt ngang. Khổng Gia Chung
rùng mình, đã biết phải xử trí ra sao. Bỗng nhiên Khổng Gia Chung sực
nhớ tới một chuyện, lập tức nói: “Đại thiếu, tình báo miền Nam có tin
gởi tới, nói đại soái Đoàn Tông Khang bệnh nặng, các con đã có hành
động.”
Hách Liên Tĩnh Phong thả cây bút Parker
trong tay, ra hiệu y cho nói tiếp, quả nhiên khá hứng thú đối với đề tài này. Đoàn Húc Nhân là con trưởng của Đoàn Tông Khang, mặc dù bất tài
nhưng là con vợ cả, nên trong quân đội miền Nam cũng có chút thế lực.
Con thứ hai là Đoàn Húc Đức thực sự tài năng, lại cưới con gái rượu của
Đốc quân Tăng Thái Hiến bảy tỉnh Tây bộ, vì vậy được Tây bộ ủng hộ mạnh
mẽ. Đại khái trong quân đội miền Nam chia thành hai thế lực, phần còn
lại thuộc trung lập với trạng thái dè chừng. Hiện giờ Đoàn đại soái bệnh nặng, tương tự như miền Bắc, tranh giành quyền lực bắt đầu chính thức
nổ ra.
Hách Liên Tĩnh Phong cười nhạt nói: “Rất hay! Miền Bắc đang chờ thời cơ này.”
Khổng Gia Chung cả kinh nói: “Đại thiếu, đừng nói ngài muốn…”
Hách Liên Tĩnh Phong nhìn y, đáp: “Đúng
vậy, ý tôi là thế! Vừa rồi tôi đi Giang Nam đã mật đàm với Giang tư lệnh rồi, ông ấy chấp nhận hỗ trợ lương thực và binh lực. Quân lính thì tôi
không hiếm, nhưng có lương thực của ông ấy bảo đảm, sợ gì không tóm được Tây bộ?”
“Tây bộ?” Khổng Gia Chung ngạc nhiên.
“Đúng thế! Bây giờ chúng ta bắt đầu chuẩn bị bố trí, chờ đại soái qua đời, chúng ta phát binh ngay. Giang sơn
ngàn dặm, chả nhẽ bảo tôi phải thỏa mãn tám tỉnh nho nhỏ thôi sao?”
Tiếp tục bàn bạc mưu lược để trù bị cho
quân đội thêm lát nữa, trở về phủ đã sập tối. Vào đại sảnh, chỉ thấy
Giang Tịnh Tường đon đả ra đón, cười duyên dáng nói: “Anh rể, anh về
rồi! Em đã chờ thật lâu!”
Hách Liên Tĩnh Phong thản nhiên hỏi: “Em gái có việc gì?”
Tịnh Tường chậc lưỡi: “Anh rể, chẳng phải anh hứa em đến miền Bắc thì giúp em đi du ngoạn sao? Em tới đây lâu rồi mà anh chẳng rảnh một ngày.”
Hách Liên Tĩnh Phong ngó bốn phía, không
thấy Tịnh Vi, thuận miệng nói: “Tôi sắp xếp một chiếc xe và phái vài tùy tùng cho em, em thích ngắm cảnh chỗ nào thì đi.”
Tịnh Tường ôm cánh tay hắn lắc liên tục, nũng nĩu nói: “Không được! Nhất định anh rể phải đi cùng em.”
Hách Liên Tĩnh Phong đã mất kiên nhẫn, âm thầm rút tay ra, hỏi thím Vương đang đứng một bên: “Thiếu phu nhân đâu?”
Thím Vương trả lời: “Thiếu phu nhân còn nghỉ ngơi.”
Hách Liên Tĩnh Phong ngước nhìn sắc trời
đã gần tối hẳn, thế mà Tịnh Vi đến giờ vẫn ngủ, hỏi vội: “Thiếu phu nhân bệnh à? Có đi mời bác sĩ chưa?”
Thím Vương thấy hắn sốt ruột, nhanh nhẩu
đáp: “Hình như thiếu phu nhân không khỏe. Dùng xong bữa trưa, cô ấy cảm
thấy mệt nên đi nằm tới giờ chưa dậy.”
Hách Liên Tĩnh Phong nghe xong mới hơi
yên tâm, lờ luôn ả Tịnh Tường, phóng nhanh lên lầu. Tịnh Tường ở đại
sảnh tức giận nhưng đành bất lực.
Thực sự nàng ngủ đã lâu, cảm thấy nửa mê
nửa tỉnh, cả người mệt mỏi không muốn đứng dậy. Hắn đẩy cửa vào thấy rèm cửa buông thỏng, khắp phòng tối om. Hắn sợ đánh thức nàng, chỉ rón rén
nhẹ nhàng đi tới. Phủ tay lên trán nàng, nhiệt độ vẫn bình thường. Lúc
này nàng mới tỉnh, từ từ mở mắt, mơ màng nhìn hắn. Hồi lâu mới kịp phản
ứng, hắn đã về.
Hách Liên Tĩnh Phong ngồi xuống, dựa lưng vào thành giường bằng đồng, hỏi: “Làm em thức giấc hả?”
Tịnh Vi lắc đầu, dịu dàng đáp: “Sao hôm nay anh về sớm vậy?”
Hách Liên Tĩnh Phong nhéo chóp mũi nàng, hỏi: “Sao thế? Trách anh mấy ngày nay không ở bên em à?”
Tịnh Vi đỏ mặt, nàng đâu có ý này! Hách Liên Tĩnh Phong rất thích dáng vẻ mất tự nhiên của nàng, cười: “Thực sự trách anh?”
Tịnh Vi bị hắn trêu đùa không khỏi phì cười, nhẹ nhàng nói: “Không có.”
Hách Liên Tĩnh Phong lại sờ trán nàng, hỏi: “Em không khỏe?”
Nàng lười biếng cựa quậy, đáp: “Đâu có,
em khỏe mà.” Dạo này không biết tại sao, cả người đều mệt mỏi, nhúc
nhích một chút cũng chẳng muốn.
Hách Liên Tĩnh Phong nói khẽ: “Để anh kêu người mời bác sĩ lại khám.”
Tịnh Vi nói: “Em thật sự khỏe mà!” Nàng vùi đầu vào gối, giọng nhỏ xíu như ngượng ngùng như nũng nịu: “Em chỉ thèm ngủ thôi.”
Sự thật giản đơn như vậy khiến người ta
yêu thương, ước gì được đặt trong lòng bàn tay. Hách Liên Tĩnh Phong
cứng họng, cười nói: “Được, được! Chỉ cần em thích! Nếu em khỏe thì anh
khỏi gọi bác sĩ.”
Đương nói chuyện, Hỉ Thước tới mời dùng
bữa. Cơm tối kiểu Tây do đầu bếp nấu theo sở thích của hai người. Thông
thường bữa trưa là cơm kiểu Trung, dựa theo khẩu vị của Tịnh Vi, kết hợp hương vị giữa hai miền Giang Nam và đất Bắc. Bữa tối có cả kiểu Tây và
Trung. Tên sai vặt bưng thức ăn lên, có bít tết xối nước sốt thơm ngon.