Giang Bắc Nữ Phỉ

Giang Bắc Nữ Phỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325735

Bình chọn: 7.00/10/573 lượt.

g chậm trả lời: “Đứng dưới mái

hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, đã từng nghe qua chưa?”.

Thần Niên thoáng ngẩn người, ngay lập tức hàng mông mày nhướn hẳn lên, đang

muốn phát hỏa thì lại nhớ tới câu nói kia của chàng, nên nín nhịn hạ

lông mày xuống. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, sắc mặt nàng đã biến đổi đến mấy lần, khuôn mặt tròn xoe trông thú vị vô cùng.

Phong Quân Dương thấy bộ dạng nàng như vậy, nỗi buồn bực vẫn tích tụ ở trong

lòng từ nãy bỗng nhiên tiêu tan sạch sẽ, cuối cùng không nhịn được phá

ra cười. Tuy Thần Niên không biết tại sao chàng bật cười, nhưng ít nhiều cũng đoán được là đang cười mình, nên cũng không nói gì, chỉ xị mặt ra

nhìn chàng. Phong Quân Dương cười rất lâu mới ngừng lại được, liếc mắt

thấy dáng vẻ giận dữ của nàng không kìm được lại bật cười thêm lần nữa.

Thần Niên bực mình hỏi: “Có gì buồn cười đâu chứ?”.

Phong Quân Dương không trả lời nàng, nhưng lại khẽ tủm tỉm cười lắc lắc đầu,

rồi xoay người tiếp tục đi về phía trước. Thần Niên bất lực, chỉ có thể

đi theo sau chàng, nhìn thấy chàng cứ đi mãi tận dãy hành lang mới chịu

dừng lại, quay người lại nói với mình: “Từ nay về sau việc ăn uống ngủ

nghỉ của cô đều sẽ làm cùng với ta.”

Hắn là một nam tử trẻ tuổi, nếu như mọi việc ăn uống ngủ nghỉ của nàng đều

cùng làm với hắn, vậy thì thanh danh của nàng cũng khỏi cần luôn! Thần

Niên nghe xong những lời này đang muốn trở mặt, thì lại nghe Phong Quân

Dương nói tiếp: “Cô đừng vội, làm thế cũng chỉ để che tai mắt của kẻ

khác thôi, chỗ Dương Thành có hỏi tới, thì ta cũng dễ xua ông ta đi

hơn.”

Thần Niên nghe chàng nói vậy, tuy trong lòng không tin tưởng lắm, nhưng cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nghi ngờ để đánh giá chàng.

Phong Quân Dương không giải thích gì thêm, chỉ nở nụ cười thản nhiên với

nàng, sau đó dặn dò Thuận Bình mang quần áo và chăn gối đến cho Thần

Niên, chàng còn nói thêm: “Nếu như có người hỏi tới, thì nói rằng ta mới thu nhận một a đầu mới bên người.”

Nói xong liền xoay người bước vào phòng.

Một mình Thần Niên đứng ở ngoài hành lanh, càng nghĩ lại càng thấy chuyện

này không ổn. Người này nhìn dáng vẻ bên ngoài thì quân tử ôn hòa, nhưng bên trong lại tàn nhẫn vô tình đến cực điểm, hiện giờ hắn nói thì dễ

nghe như vậy, nhưng ai biết trong đầu hắn lại đang toan tính làm những

gì! Nghĩ như vậy, nàng càng quyết định mình không thể bước vào trong căn phòng đó.

Chỉ lát sau, Thuận Bình đã dẫn theo hai thị nữ quay lại, một người ôm một

cái chăn, người kia mang theo hai bộ quần áo của con gái. Hắn nhìn Thần

Niên vẫn đang đứng ở bên ngoài phòng, bất giác thấy hơi kì lạ, len lén

liếc trộm vào bên trong, nhỏ giọng hỏi nàng: “Sao Tạ cô nương vẫn chưa

vào phòng?”.

Ở ngoài Thần Niên còn chưa kịp đáp, thì ở bên trong Phong Quân Dương đã nhàn nhạt ra lệnh: “Bảo nàng ta vào đi.”

Trịnh Luân và mấy người thị vệ đang đứng canh ở đó không xa, Thần Niên tự

thấy có chạy cũng không thoát được, nên theo Thuận Bình bước vào phòng

với vẻ mặt trăm ngàn lần không muốn. Ở bên trong Phong Quân Dương đã cởi cẩm bào khoác ở bên ngoài ra, giờ trên người chỉ mặc một bộ trung y màu trắng, đang ngồi bên bàn nhàn nhã uống trà. Hắn thấy Thần Niên bước vào cửa cũng chỉ nghiêng nghiêng mắt liếc nhìn, rồi chỉ vào hai cô thị nữ

đang theo vào ở phía sau hỏi nàng: “Cô trông xinh đẹp hơn hai nàng ấy

sao?”.

Thần Niên nghe xong ngẩn người, theo bản năng quay người lại nhìn hai nàng

thị nữ đang khẽ cúi đầu đằng sau, chỉ thấy hai nàng người nào người nấy

đều là những mỹ nhân mặt hoa da phấn, thoáng chừng tuổi tác cũng không

lớn lắm, lại thêm dáng người yểu điệu quyến rũ, so với Tiểu Liễu trong

trại Thanh Phong còn trội hơn đến ba phần.

Phong Quân Dương lại hỏi tiếp: “Tính cách dịu dàng, đáng yêu hơn hai nàng ấy à?”.

Thần Niên tuy thông minh, nhưng ruốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, nhất thời cũng

không hiểu tại sao chàng lại đột nhiên hỏi mình những câu này, dứt khoát không mở miệng trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào chàng. Phong Quân Dương

mỉm cười giễu cợt, nói: “Kiểu giống như hai nàng ấy còn chưa đủ tư cách

để làm ấm giường cho ta, thì một a đầu hoang dã như cô, sao ta thèm làm

gì chứ?”

Đến lúc này Thần Niên mới hiểu được ý tứ trong lời chàng, khuôn mặt của

nàng nhất thời đỏ bừng, trong lòng vừa tức lại vừa xấu hổ, vừa muốn mở

miệng ra lớn tiếng mắng người, thì lại thấy khóe miệng Phong Quân Dương

mang theo ý cười đang nhìn nàng, giống như đang cố ý đợi nàng phát hỏa.

Suy nghĩ của nàng xoay tròn trong đầu, gắng gượng nuốt những lời đã sắp

ra đến miệng xuống, đổi lại thành một khuôn mặt tươi cười nói: “Ngươi

thấy ta không hợp mắt cũng vừa hay, dù sao ta cũng thấy ngươi chẳng

thuận mắt chút nào.”

Phong Quân Dương cười cười, chỉ vào chiếc sập mềm ở gian ngoài nói với nàng:

“Buổi tối cô ngủ ở đó, đảm nhiệm chức vụ trực đêm cho ta.”

Thần Niên lấy chiếc chăn từ trong tay một nàng thị nữ rồi trải lên chiếc sập mềm, sau đó lại đứng sang một bên chờ Phong Quân Dương sai bảo. Phong

Quân Dương thấy nàng nghe lời như vậy, trong lòng trái lại rất thất

vọn


XtGem Forum catalog