
người đi bên cạnh
nghĩa phụ tôi là ai chứ? Có phải người trong trại chúng ta không?”.
Diệp Tiểu Thất lắc đầu: “Không phải là người trong trại, là một người đàn
ông cao to, trên mặt có râu quai nón, cũng không kịp nhìn rõ xem mặt mũi người đó thế nào, chỉ thấy mày cao mắt sâu, có hơi giống với người bên
phía Mạc Bắc.” Thần Niên nghe hắn nói, trong đầu cũng mường tượng đại
khái hình dáng của người đó, cẩn thận suy nghĩ một lượt, xác định từ
trước tới nay chưa từng nhìn thấy người nào giống vậy xuất hiện bên cạnh Mục Triển Việt. Nàng trầm ngâm một lúc lại nhìn về phía Diệp Tiểu Thất, nhỏ giọng nói: “Cậu nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt, vài ngày nữa tôi sẽ nghĩ cách đưa cậu ra ngoài.”
“Tôi không đi,” Diệp Tiểu Thất nói ngay, “Tôi ở đây cùng cô.”
Hắn đối xử với Thần Niên như vậy, khiến nàng thấy cảm động vô cùng, nhưng
khuôn mặt lại cố ý giả bộ sầm xuống nói: “Cậu ở lại đây thì có tác dụng
gì? Công phu của cậu còn chẳng bằng tôi, không những không giúp được gì
cho tôi, ngược lại còn khiến tôi phải để mắt đến cậu nữa. Chi bằng cậu
cứ đi trước, một mình tôi ở đây thoát ra cũng dễ hơn nhiều.”
Diệp Tiểu Thất ngạc nhiên hỏi: “Cô không ở đây chờ Mục gia à?” Tròng mắt Thần Niên đảo tròn, sửa lại lời nói: “Đợi chứ, nhưng một mình tôi
đợi ở đây là được rồi. Cậu ở lại đây thì làm được gì? Nên sớm trở về
trong trại thì hơn, tôi nghĩ chuyện Tiết Trực cả Thanh Châu đều đã biết
cả rồi, Ký Châu chắc cũng sẽ sớm biết tin thôi, bọn họ không bắt được
nghĩa phụ, thì sẽ gây ra không ít phiền phức cho mọi người ở trong trại
đâu. Chi bằng cậu quay về trong trại trước, một là có chuyện gì thì có
thể báo tin trước cho chúng tôi, hai là có thể chăm sóc được cho Tiểu
Liễu. Nếu lỡ như có chuyện gì, cậu lại không ở bên cạnh cô ấy được, sau
này cô ấy nhất định sẽ không thèm để ý tới cậu đâu!”.
Nghe nàng nói vậy, Diệp Tiểu Thất cũng hết cách, cân nhắc trái phải một
lượt, rồi cũng đành gật gật đầu, “Được, Thần Niên, tôi nghe lời cô.”
Thần Niên gật đầu hài lòng, lại dặn dò cẩn thận thêm vài câu nữa, rồi mới
đứng dậy tạm biệt hắn, ra khỏi cửa liền nở một nụ cười với Trịnh Luân
đang đứng trong sân: “Trịnh đại ca, chúng ta đi thôi.”
Trịnh Luân chỉ khẽ gật gật đầu, trên mặt không chút cảm xúc dẫn Thần Niên trở về đình viện của Phong Quân Dương.
Đến khi trời tối, Phong Quân Dương mới từ bên ngoài quay về. Thần Niên đã
sống cùng với một Mục Triển Việt không tùy tiện cười nói quá lâu rồi,
nên sớm đã luyện được bản lĩnh đoán được ý tứ qua lời nói và sắc mặt.
Nàng liếc mắt thấy khóe môi Phong Quân Dương tuy vẫn luôn khẽ nhướng
lên, nhưng trong đáy mắt lại chẳng có chút vui vẻ nào, thì đoán ngay ra
được tâm tình của hắn nhất định không tốt, nên cũng không đến gần, lẳng
lặng tìm một góc đứng yên.
Phong Quân Dương để cho người hầu giúp hắn thay sang bộ y phục thường ngày,
lại ngồi xuống uống vài hớp trà, rồi mới nhìn đến Thần Niên đang đứng
trong góc phòng, mày kiếm khẽ cau lại, nhàn nhạt nói: “Cô qua đây.”
Thần Niên vô cùng coi thường cái dáng vẻ hất hàm sai khiến này của hắn,
nhưng hiện giờ đang chịu sự khống chế của người ta nên đành phải ngoan
ngoãn phục tùng, trong lòng dù âm thầm chửi mắng, nhưng người thì vẫn
ngoan ngoãn tiến lại gần vài bước, rồi cung kính hỏi: “Thế tử gia có gì
dặn dò?”.
Phong Quân Dương hỏi lại: “Cô có hiểu rõ trại Thanh Phong không?”.
Thần Niên ngước mắt lên nhìn hắn, đáp: “Còn phải xem nói về vấn đề gì đã.”
Phong Quân Dương khẽ nhướng mày lên, “Hả? Nói vậy là sao?”.
Thần Niên liền cười đáp: “Từ nhỏ ta lên lên ở trong trại, gia quyến của mọi
người đã đều biết rất rõ, cô nương nhà ai bao nhiêu tuổi, mặt mũi ra
sao, hay con dâu nhà nào đẹp nhất, những việc ấy ta đều biết.”
Phong Quân Dương khẽ cười nói: “Cô đừng giả ngốc, cô biết đó không phải là những gì ta muốn hỏi mà.”
Thần Niên nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi như chợt hiểu ra: “Ôi, Thế tử gia muốn
hỏi địa hình và thế phòng ngự trong trại Thanh Phong sao?”.
Phong Quân Dương chậm rãi gật đầu: “Không sai.”
Khuôn mặt Thần Niên mang theo vẻ bất lực, nói: “Thế tử gia, nếu như ta nói ta không biết, ngươi chắc chắn sẽ không tin. Nhưng nếu như ngươi nhất định ép ta nói, thì ta cũng chỉ có thể bịa ra cho ngươi nghe thôi.”
“Ồ? Cô không biết ư?” Phong Quân Dương hỏi.
“Thật sự không biết!” Khuôn mặt Thần Niên vô cùng đau khổ nói, “nói gì đi nữa ta cũng là con gái, nghĩa phụ lại quản lý ta rất chặt, lúc ông ở trong
trại, cả ngày nhốt ta ở cùng với Tiểu Liễu học thêu thùa may vá. Ôi,
Tiểu Liễu, ngươi có biết không? Nàng ấy là con gái của Văn Nhị đương
gia, là người có dung mạo đẹp nhất trong trại chúng ta, khuôn mặt nhỏ
nhắn, lại trắng trẻo, vòng eo gọn…..”
“Tạ Thần Niên!” Phong Quân Dương khẽ quát nàng, hắn im lặng đánh giá nàng
hồi lâu, lạnh lùng nói: “Hiện giờ ta không muốn phí lời với cô. Ta vừa
nhận được tin, Tiết Thịnh Anh ở Ký Châu đã dẫn theo đại quân đang tiến
tới núi Thái Hành rồi.”
Việc Thần Niên luôn lo lắng cuối cùng đã xảy ra, trên mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ, thất thanh nói: “Thật không?”.
Phong Quân Dươn