
g, cũng chẳng còn hứng thú trêu chọc nàng nữa, sau khi để Thuận Bình
hầu hạ mình rửa mặt liền vào nghỉ ở buồng trong.
Lúc Thuận Bình nhón chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, thấy Thần Niên vẫn ngoan
ngoãn đứng ở bên cạnh chiếc sập mềm, đột nhiên cảm thấy tiểu a đầu này
cũng rất đáng thương, không nhịn được bèn tiến lại gần nhỏ giọng nói:
“Tạ cô nương cứ yên tâm ngủ đi, Thế tử gia nhà chúng tôi ban đêm không
cần người đứng bên cạnh hầu hạ đâu.”
Thần Niên âm thầm xì một tiếng trong lòng, tự nhủ hắn dám gọi nàng đến gần
để hầu hạ thử đi, xem nàng chọc cho hắn biết thế nào là thất vọng cùng
cực! Chỉ là tuy trong đầu nghĩ như vậy thật, nhưng trong lòng nàng rốt
cuộc vẫn thấy rất bất an, nằm trên sập cũng không dám ngủ, cẩn thận đề
phòng lén thủ sẵn một cây trâm cài tóc trong lòng bàn tay. Cứ chịu đưng
như vậy cho đến bình minh ngày hôm sau, mắt thấy bầu trời bên ngoài cửa
sổ bắt đầu tờ mờ sáng, nàng mới thả lỏng được một ít. Nhưng vừa thả lỏng không cần phải lo lắng, thì cũng là lúc cơn buồn ngủ ập đến.
Đã vậy buồng ngủ bên trong của Phong Quân Dương lại có động tĩnh, Thần
Niên đầu váng mắt hoa cũng vội vàng bò từ trên sập dậy, quần áo nhàu nhĩ còn chưa kịp sửa sang, thì đã nghe thấy tiếng Phong Quân Dương ở bên
trong khàn khàn nói vọng ra: “Gọi Bình Thuận vào hầu hạ.”
Thần Niên liền ngẩn người trong thoáng chốc, rồi mới hiểu ra chàng đang nói
với mình. Nàng vốn định giả điếc, nhưng lại có phần sợ Phong Quân Dương, nên đành tâm không cam tình không nguyện đi ra ngoài gọi Bình Thuận. Ai ngờ cửa vừa mở đã thấy Bình Thuận mang theo nước ấm đứng đợi sẵn ở bên
ngoài. Hắn nở nụ cười thân thiện với Thần Niên, rồi bước vào hầu hạ
Phong Quân Dương rửa mặt thay đồ.
Đầu óc của Thần Niên vẫn còn đang xây xẩm nặng nề, đi ra ngoài bảo người
lấy cho mình một ít nước lạnh, rửa mặt một cách mơ mơ màng màng, sau đó
một mình đi tới trước sân đánh quyền. Đây là thói quen đã được nàng nuôi dưỡng suốt mười mấy năm qua, bất kể là gió thổi hay mưa rơi, sáng nào
cũng đều bị Mục Triển Việt lôi ra ngoài luyện công. Cứ kiên trì một thời gian dài như thế, tuy rằng không luyện được thành tuyệt thế kỳ công gì
đó, nhưng cũng khiến cơ thể trở nên khỏe mạnh hơn.
Đợi đến khi nàng luyện quyền được nửa canh giờ trở về, Phong Quân Dương ở
trong phòng đã ăn xong bữa sáng, thấy nàng bước vào, chỉ thản nhiên dặn
dò: “Hôm nay ta có việc phải ra ngoài, cô trước cứ ở đây cùng với Trịnh
Luân. Nhưng, đừng nảy sinh những suy nghĩ quỷ quái, tính tình Trịnh Luân không tốt lắm đâu, đừng chọc giận hắn.”
Thần Niên lén liếc trộm Trịnh Luân đang đứng ở bên cạnh, ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng.
Phong Quân Dương dẫn theo Thuận Bình và một đám người nữa ra ngoài, trong
phòng chỉ còn lại hai người là Thần Niên và Trịnh Luân. Thần Niên giờ
mới có cơ hội đánh giá kỹ dung mạo của hắn, thấy hắn làn da hơi ngăm đen nhưng mặt mũi anh tuấn, chỉ là vẻ mặt không có chút cảm xúc nào, thậm
chí buồn vui người khác cũng không thể nhìn ra được. Nàng nghĩ ngợi một
hồi, cẩn thận thăm dò: “Trịnh thị vệ, ngươi ăn cơm chưa?” Trịnh Luân không nói lời nào xoay người đi đến bàn ăn, lấy hai chiếc banh bao còn thừa lại của Phong Quân Dương đưa cho nàng, sầm mặt xuống nói: “Ăn
đi.”
Thần Niên lặng lẽ cầm lấy hai cái bánh bao, cố gắng kìm chế ý định nhét
thẳng chúng vào miệng cái con người này. Nàng rầu rĩ gặm bánh bao, suy
nghĩ trái phải một lúc, rồi dứt khoát hỏi thẳng Trịnh Luân: “Ta có thể
đi thăm bạn mình một lát không?”.
Trịnh Luân trầm giọng đáp: “Thế tử gia chưa từng nói không cho, nên có thể đi.”
“Thật chứ?” Thần Niên hỏi lại, thấy Trịnh Luân gật đầu, trong lòng nàng nhất
thời vui mừng khôn xiết, lập tức nhét bừa chiếc bánh bao còn thừa vào
trong người, vui vẻ kêu lên: “Vậy giờ chúng ta qua đó thăm hắn đi!”.
Tuy Trịnh Luân không từ chối, nhưng hàng mày rậm khẽ nhăn lại. Chỉ là Thần
Niên giờ phút này trong lòng đang tràn đầy vui sướng, có tâm trí đâu mà
quan sát sắc mặt hắn, chỉ thúc giục hắn dẫn mình đi thăm Diệp Tiểu Thất. Khuôn mặt đen sì của Trịnh Luân rốt cuộc cũng lộ ra vẻ bất lực, lặng lẽ xoay người đi ra khỏi phòng.
Lại nói đến Diệp Tiểu Thất vì chân bị thương nên cả đêm ngủ không được
ngon, giờ vẫn đang bơ phờ nằm ở trên giường đến ngơ ngẩn, thấy Trịnh
Luân dẫn Thần Niên bước vào vừa mừng lại vừa sợ, lập tức từ trên giường
ngồi bật dậy, kêu lên: “Thần Niên!”.
Trước tiên Thần Niên bước tới xem xét chân hắn, thấy vết thương đã được băng
bó cẩn thận, trong lòng mới yên tâm được phân nửa, lại thấy sắc mặt hắn
vẫn hồng hào như thường, nên biết độc trong mũi tên đã được giải hoàn
toàn. Khuôn mặt nàng lúc này mới lộ ra được ý cười thật sự, liền quay
đầu lại cười hì hì với Trịnh Luân nói: “Trịnh đại ca, ta muốn nói chuyện với Tiểu Thất, huynh có thể ngồi ra chỗ khác một lát được không, huynh
yên tâm, ta sẽ không gây phiền phức gì cho huynh đâu.”
Trịnh Luân bị một tiếng gọi “Trịnh đại ca” đầy ngọt ngào của nàng dọa cho
kinh hãi đến trợn mắt há hốc mồm, đến nửa ngày sau mới phản ứng lại
được, thầm nhủ nha đầu này không chỉ tính cách vui buồ