
khi nàng cần xin ta, ta lạnh lùng đồng
ý. Đối phó với một nữ nhân, cách trừng phạt tốt nhất là không phải là
đánh đạp mắng chửi, mà là lạnh lùng bỏ rơi.
Thế nhưng, Kỷ Vận
chính là Kỷ Vận. Một người con gái thú vị như thế, ngay cả khi nàng sinh hạ hài tử cũng khiến cho ta vô cùng phấn khích.
Chỉ cần liếc mắt một cái, ta đã có thể nhận ra nàng mong muốn ta lập con trai nàng làm
Thái tử, sau này sẽ được nhường ngôi thành Hoàng đế. Không chỉ về dung
mạo giống nhau, mà quan trọng nhất là đứa trẻ này có cùng huyết thống
với ta, giữa chúng ta có một sự ràng buộc sâu sắc.
Đây là con
trai của ta, trong huyết quản cùng chảy một dòng máu với ta, đứa trẻ sẽ
kế thừa vương vị của ta, trở thành Đế vương thứ hai mươi của Thiên Phách hoàng triều.
Có điều hiện tại, ta chưa muốn phong thằng bé làm
Thái tử. Mặc dù trong lòng ta đã thừa nhận nó, nhưng vì nàng, vì trò
chơi kia, ta chưa hạ lệnh sắc phong.
Thế là ta lại tiếp tục ở bên cạnh nàng xem trò chơi diễn ra, cùng nàng đi Định Châu, cùng nàng đi
gặp vị đại nho sĩ từng được Phụ hoàng tôn kính. Hành trình đi Định Châu, có lẽ là hành trình hạnh phúc nhất, vô lo vô nghĩ nhất trong cuộc đời
của ta.
Nhưng mọi chuyện lại chệch ra khỏi quỹ đạo của nó.
Khi rởi khỏi thâm cung, nàng vô cùng phấn chấn. Ta nhìn nàng, một cô gái
như vậy, dường như ở nơi nào cuộc sống cũng sẽ rất thú vị đầy màu sắc.
Thật ra nàng không cần đến ta…
Ta đã từng nhàn nhã mà ép nàng
giúp ta tuyển tú, vậy mà khi nàng đưa ta đến căn phòng kia, sắp xếp cho
ta gặp nữ tử yêu mị quyến rũ kia, đột nhiên ta có chút tức giận. Cho dù
nàng có thể không thèm để ý mà tuyển tú nữ cho ta, cho dù nàng nhìn ta
và nữ tử khác lật mây đổ mưa mà không hề có chút mảy may ghen tỵ, nhưng
thậm chí đến khi chỉ có hai người chúng ta, mà nàng vẫn không quên đẩy
ta vào lòng nữ tử khác, nàng cứ thế mà không cần ta sao? Một chút mảy
may cũng không cần sao? Ta khẽ nhếch môi chua chát. Thế nhưng lúc ấy
nàng lại giống như thật, mà cũng giống như giả, ta hồ đồ sao, có phải
nàng đang ghen? Bỗng dưng tâm trạng ta thay đổi, ta cười to sảng khoái.
Trong lòng ta đột ngột trào dâng xao xuyến, cảm giác này khiến ta cảm thấy thật nguy hiểm, nhưng cũng thật xa lạ.
“Ba mươi sáu kế!”
Ta chưa bao giờ cỏ thể tưởng tượng ra người con gái giảo hoạt ngày ngày
nằm trong lòng ta lại cất giấu những chiến lược quân sự thế này. Từ
trước đến nay ta vẫn luôn cho rằng nàng rất thông minh, nhưng cũng chỉ
là sự khôn ngoan của đàn bà. Bây giờ mới biết, thì ra nàng che giấu bản
thân. Bỗng dưng, ta nhớ tới Phụ hoàng, ông ấy cũng là một người che giấu bản thân vô cùng giỏi.
Lần xuất cung này, mọi việc phát triển
ngoài tầm nắm của ta. Nhíu mày bóp trán, ta lựa chọn việc phải xuống tay với nàng. Những lời nói của ta khiến cho sự nhẫn nhịn của nàng đến giới hạn bùng nổ. Lần đầu tiên ta thấy khuôn mặt tức giận của nàng, đây là
việc hoàn toàn ngoài ý muốn của ta, làm cho trái tim của ta thắt lại một nhịp.
Tim ta?
Ta vội xoa ngực. Nơi này vốn dĩ vẫn luôn
luôn lạnh lùng vô cảm, nhưng có cái gì đó rất dịu dàng đang lặng lẽ dâng lên. Vô thức ta đi đến bên cửa sổ, ánh mắt không tự chủ dừng lại ở
những nơi máu của nàng thấm ướt. Tiếng nhạc trào dâng như muốn giải tỏa
hết những tức giận trong lòng người chơi đàn, sau cùng, lại chuyển thành giai điệu ai oán triền miên, đau buồn đến cực điểm. Giọng hát trong
trẻo dịu dàng của của nàng tràn ngập quyến rũ, lay động con tim, dẫn dắt tâm trí của người nghe, đi theo nụ cười của nàng mà gục ngã…
Ta
giãy dụa mãi mới có thể ép bản thân mình lùi bước. Trong ngực, nơi có
trái tim ngự trị, không hiểu vì sao lại co rút đau đớn. Lần đầu tiên ta
mơ hồ cảm thấy một nỗi sợ hãi, lại không thể lý giải được vì sao.
“Diệp.” Ta đứng trong bóng đêm, cả người cơ hồ bị bóng đêm nuốt chửng, không
muốn để cho người khác nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt mình, “Phụ…
Tiên đế là người như thế nào?”
“Hoàng thượng muốn biết điều gì?”
Giọng nói hờ hững như xem thường mọi sự, nhưng ta hiểu, đó là vì nhìn
thấu tất cả nên mới sinh ra lạnh nhạt với mọi thứ.
“Ông ấy, có thật là cả một đời đều vô tình?”
Người ở phía sau im lặng rất lâu, khi ta sắp hết kiên nhân mà nhíu mày lại, chợt nghe ông ấy nói: “Không.”
Ta ngẩn ra, đây là câu trả lời ngoài dự đoán của ta nhưng lại làm cho ta
thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đó là một thứ cảm xúc mà ngay cả bản thân ta
cũng không sao giải thích nổi.
“Người đã yêu món đồ chơi đó rồi sao?”
Tim ta vì câu nói đột ngột đó mà ngừng lại một nhịp, “Sao só thể, đương
nhiên là không rồi!” Lần đầu tiên trong đời là không tin vào câu trả lời của mình. Ta chật vật nắm tay lại thành một nắm đấm, lẩm nhẩm nói: “Đế
chủ vô tình!”
“Vậy… sao?” Tiếng nói trong bóng đêm rất khẽ, vậy
mà lại giống như âm thanh vọng trong núi, luẩn quẩn bên tai ta mãi không chấm dứt.
“Nàng chỉ là đồ chơi của trẫm.”
“Vâng.”
Chưa bao giờ ta căm ghét sự hờ hững của ông ta như giờ phút này, ta sẵng
giọng: “Kể cả nàng có là thiên tài, đối với trẫm cũng chỉ là một món đồ
chơi, hoặc là một đối thủ! Trẫm muốn lập Duệ nh