
hỏi tiếp: “Tiêu gia có suy sụp không?”
Duệ nhi giãn đôi môi đang mím chặt ra, cười nói: “Sụp đổ rồi! Đức phi nương nương bị biếm vào Thu Đồng cung, Tiêu thừa tướng bị tra ra kết bè kéo
cánh nên cả nhà bị giam vào ngục, Tiêu phủ bị tịch biên, chức Hầu tước
của Tiêu Bang cũng bị thu hồi. Nghe nói Tiêu thừa tướng ở trong thiên
lao không đầy hai ngày đã treo cổ tự vẫn. Còn những người khác trong
Tiêu gia, chỉ e không tránh được bị lưu đày.” Nói đến đây, đột nhiên
thằng bé nhìn về phía tôi ra ý không hiểu: “Có điều, nghe nói trước khi
ông ta chết có để lại một dòng chữ, viết là ‘Đời này không hối tiếc’,
nương có hiểu nghĩa là gì không?”
Vừa nghe xong tôi đã hiểu rõ, nhưng lại cười nhìn Diệp Thịnh Mân: “Diệp tiên sinh không giải thích cho Duệ nhi sao?”
Diệp Thịnh Mân cười đầy ẩn ý, vuốt râu nói: “Không biết quan điểm của nương
nương có giống lão phu không?” Thì ra là lại muốn kiểm tra tôi đây mà…
“Hai nhà Tiêu – Kỷ tranh đấu bao nhiêu năm nay, ngươi muốn ta chết, ta
muốn ngươi vong. Bây giờ Tiêu Càn Lãng đã có thể nhìn Kỷ gia nhà tan cửa nát, cho nên là không còn hối tiếc gì nữa.” Chỉ có điều, nếu lão biết
thật ra tất cả mọi người trong Kỷ gia đều đang sống mạnh khỏe, vui vẻ.
Thêm cả việc, mọi chứng cứ lão kết bè kết cánh mà “phái trung gian”
trình lên cho Hoàng đế, thật ra đều là người do Kỷ Thiên Tường sắp xếp,
chỉ sợ sẽ đổi thành “chết không nhắm mắt” mất thôi.
Duệ nhi chợt hiểu ra: “À há ──” sau đó liền nở nụ cười giảo hoạt, nói: “Cũng may là ông ta không biết ‘chân tướng’…”
Tôi nhìn đứa con của mình đang cười đến mức dường như sắp hóa thành hồ ly
tinh, không khỏi cảm thán, “Tiểu Ly Ly, sau này đối xử tốt với Nhị hoàng đệ một chút, nhưng vẫn phải cẩn thận đề phòng nó, biết không?” Duệ nhi
hơi trầm tư sau đó gật gật đầu ý bảo đã hiểu. Tôi biết, thằng bé không
phải không đủ thông minh đến mức không thể hiểu được ngụ ý của Tiêu Càn
Lãng. Chỉ là nó thiếu kinh nghiệm sống mà thôi, cho nên đối với việc nắm bắt nhân tâm và thời thế còn thiếu một chút sắc bén. Tuy nhiên, tôi tin tưởng đã có Diệp Thịnh Mân ở bên cạnh thằng bé, những điều này cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Được rồi, những điều cần
nói cũng đã nói rõ ràng rồi, “Mẹ phải đi rồi.” Ngắm Duệ nhi một chút,
rồi lại nhìn về phía Diệp Thịnh Mân. Tôi cúi đầu hành lễ với ông ta:
“Phải giao Duệ nhi lại cho tiên sinh rồi, mong tiên sinh dụng tâm dạy
bảo, để ngày sau thằng bé nên người.”
“Nương nương nói quá lời
rồi.” Diệp Thịnh Mân cuống quít đáp lại, “Điện hạ tài cao ngút trời, đây là may mắn của con dân thiên hạ. Lão phu nhất định hết lòng trợ giúp,
quyết không phụ sự phó thác của nương nương.”
Tôi cười, vuốt tóc
Duệ nhi: “Tiểu Ly Ly, sau này không có mẹ ở bên cạnh con, con cần phải
tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra,
cũng cần phải suy tính cẩn thận rồi mới làm. Con phải biết rằng trời cao còn có trời cao hơn, người tài còn có người tài hơn, không được tự cao, tự đại, tự kiêu, tự mãn!”
“Nương…” Khóe mắt Duệ nhi đỏ lên, đôi
tay nhỏ bé ôm chặt lấy tôi. Một lúc lâu sau, thằng bé mới sụt sịt mũi cố nén nước mắt lại, nói một cách kiên cường: “Nương yên tâm, Duệ nhi nhất định không phụ nguyện vọng của người. Đợi con trở thành ‘Thiên cổ nhất
đế’ như nương nói, con chắc chắn sẽ đón người trở về để an hưởng cuộc
sống!”
Chuyện này… Mặc dù tôi rất nghi ngờ bản thân có còn muốn
trở lại cái lồng giam hoa lệ mang tên Hoàng cung kia nữa không, nhưng có điều nhìn thằng bé đầy quyết tâm ôm hy vọng như thế, tôi lại chỉ có thể gật đầu… “Ừ, mẹ chờ con.”
“Đúng rồi, nương, con có đưa
Sở Thiên Ca đến đây, sau này để anh ta đi theo người đi! Có anh ta bảo
vệ người, con cũng yên tâm hơn.”
Tôi hơi giật mình, tên thích khách đó hả? Nhưng, “Anh ta là hộ vệ của con mà!”
“Người là nương của con, đương nhiên người cũng rất quan trọng rồi! Hơn nữa
giang hồ đầy rẫy hiểm nguy, có một cao thủ hộ vệ thì bảo đảm hơn nhiều.
Thật ra con muốn cho cả anh ta và Khang công công đi theo bảo vệ người,
nhưng tiên sinh nói bên cạnh con không thể không có ai, cho nên…”
“Ấy, đủ rồi đủ rồi, một người là đủ rồi.” Đùa hoài, tôi đâu có cần mang theo một đám người để gây sự chú ý mà thanh thanh thế thế đi du sơn ngoạn
thủy kia chứ! Để tránh cho Duệ nhi lại nảy ra ý muốn tăng thêm người bảo vệ tôi, tôi vội vàng đứng lên nói: “Cũng không còn sớm nữa, hai người
nên về thôi, ta cũng phải đi rồi.”
“Nương…” Duệ nhi lưu luyến
không rời kéo góc áo tôi. Tôi cúi người hôn thật sâu lên trán và hai má
thằng bé, “Duệ nhi ngoan, mẹ sẽ từ bên ngoài quan sát con! Con nhất định phải biết tự chăm sóc và bảo vệ bản thân, nếu không mẹ sẽ rất đau lòng
đấy.”
“Vâng!” Thằng bé gật đầu thật mạnh, cuối cùng cũng đi ra đến cửa phòng dưới sự thúc giục của tôi.
“Có bao nhiêu Thiên tử Đế vương say đắm phồn hoa,
Cuối cùng hưng vong thịnh suy lại không do chính bản thân chọn lựa.
Cứ nhìn Thủy Hoàng đại nghiệp mộng thiên thu,
Đảo mắt cung Tần đổi thành điện Hán.
Đừng nói rằng thế sự đổi thay thương hải tang điền,
Kết lại thì ranh giới sông Sở do a