Gian Phi

Gian Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321922

Bình chọn: 10.00/10/192 lượt.

i họa?

Kìa gió lớn cuốn mây trôi cuồn cuộn,

Làm vững lòng người dũng sỹ bảo vệ bầu trời.

Thành cũng thế, bại cũng thế,

Thiên cổ anh hùng chỉ như cát trong sóng.

Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền,

Được lòng dân sẽ được cả thiên hạ…”

Dùng một khúc “Thiên cổ anh hùng lãng đào sa” để tiễn biệt Duệ nhi, tôi tin rằng thằng bé sẽ nghe thấy, cũng sẽ hiểu

được. Từ giờ cho đến lần gặp sau, đây là điều cuối cùng tôi có thể tặng

cho nó.

Hôm nay từ biệt không biết đến ngày nào có thể gặp lại.

Tôi ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời, không cách nào có thể xác nhận được, cứ như thế này mà bỏ thằng bé ở lại, rốt cuộc là đúng hay sai?

“Nam tử

trong bức tranh tuổi vẫn còn trẻ nhưng vô cùng anh tuấn, vừa đầy nhiệt

huyết lại vừa lạnh lẽo vô tình, cho dù đang mặc một bộ trang phục đơn

giản thanh nhã nhưng vẫn không thể che lấp được khí chất vương giả trời

sinh…”

Mặt trời lặn rồi.

Chắp tay đứng bên cửa sổ

nhìn ánh dương cuối cùng biến mất, thở dài một hơi, cuối cùng ta cũng

cầm lấy hộp gỗ nhỏ vẫn để trên ngự án.

“Tiến Bảo.”

“Có nô tài.”

Ta xoay người, nhìn về phía người vẫn luôn bên cạnh ta từ nhỏ đến lớn. Ông ấy đã chờ ở đây rất lâu, từ sáng cho đến tận bây giờ.

“Đi đi, đưa cái này đến cho nàng.”

Ông ấy hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra cung kính nhận lấy. Trái tim của ta bỗng thắt lại một nhịp.

“Thuốc này tên là ‘Lưu tình’, sau khi uống sẽ ngủ say, bình thản, không phải chịu đau đớn.”

Nàng vẫn luôn quý trọng dung nhan của bản thân. Ngày đó khi nàng mang thai,

tình nguyện không gặp mặt ta cũng chỉ vì không muốn để ta thấy sự chật

vật của nàng. Sự tình đến mức này, có lẽ nàng vẫn sẽ không muốn để lại

bất ký một ấn tượng xấu nào trong mắt mọi người.

“Nô tài xin cáo lui.”

Cao Tiến Bảo cúi người rời đi. Trong ngự thư phòng lớn thế này đột nhiên

chỉ còn lại một mình ta, bất chợt, ta lại cảm thấy thật lạnh lẽo.

Cuối cùng…

Cuối cùng vẫn phải làm thể này, ‘Diệp, ông hài lòng rồi chứ?’

Trước mắt ta dường như lại xuất hiện dung nhan kiều diễm ấy đang mỉm cười.

Đôi mắt như mặt nước mùa thu, tựa hồ có thể mang theo cả dòng sông đang

nhìn chằm chằm vào ta, ‘là u oán sao?’ Không, nàng sẽ không thể biết thế nào là u oán. Bất kể là ở trong tình huống nào, nàng cũng đều khe khẽ

mỉm cười, nhưng lại lạnh lùng phóng tầm mắt quan sát mọi thứ xung quanh, giống như… giống như một khán giả không liên quan đang quan sát một vở

kịch vậy.

Vận Nhi…

Ta khẽ gọi, lại thở dài, lại nghĩ đến nàng, đến cô gái vẫn luôn luôn thích cười đó…

Ta không biết từ lúc nào bản thân bắt đầu phát hiện ra sự thay đổi của nàng.

Kỷ Vận vốn dĩ vẫn là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần. Nhưng trong dung nhan tuyệt sắc đó luôn ẩn giấu một chút hờ hững, một chút lạnh lùng của bậc

tiên tử cách xa hồng trần. Vậy mà chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, dung

nhan vẫn thế mà thần sắc đã không còn như cũ!

Thần sắc của nàng

bỗng được thổi thêm sự linh hoạt đầy sức sống. Một sóng mắt lưu chuyển

liền khiến cho kẻ khác chìm sâu vào trong đó, nụ cười trong vắt không

trân bảo nào dù đẹp nhất, quý nhất trên thế gian này có thể so sánh

được. Thứ hào quang rực rỡ tỏa ra từ nàng khiến cho người ta không thể

nhìn rõ nhưng đồng thời cũng bị hút sâu vào.

Hậu cung ba nghìn

phấn son, chỉ với nụ cười sáng lạn của nàng dường như đều mất đi tất cả

những màu sắc khác. Nàng chẳng cần làm gì cả, chỉ đơn giản là ngồi ở một góc nào đỏ, cũng đủ để hấp dẫn ánh nhìn của bất cứ kẻ nào. Nàng rất

thích cười, và dường như mỗi nụ cười của nàng luôn luôn khác biệt.

Khi nàng mang theo nụ cười dựa vào lòng ta, khi nàng múa điệu múa như “muốn mượn gió mà đi” ở trong đại điện, ta – động – tâm – rồi.

Cái

loại rung động không thể lý giải, không thể hiểu được này khiến ta kinh

hoàng, khiến ta sợ hãi, nhưng cũng khiến ta nhớ đến ông ấy, và những gì

mà ông ấy đã nói.

Quân vương vô đạo, đế chủ vô tình.

Từ

lúc còn rất nhỏ, Phụ hoàng đã không ngừng nhắc nhở ta: thân là vua của

một nước phải chú ý đến rất nhiều chuyện, mà trong đó, hai câu nói này

phải khắc ghi cả đời không được quên.

Thế nào là “vô đạo”?

Phàm là những việc có lợi cho mình thì không từ mọi thủ đoạn để đạt được,

phàm là mọi thứ hữu ích trên thế gian này đều phải sử dụng, phàm là

những người bên cạnh đều phải biến thành quân cờ mà lợi dụng. Lấy nhân

đánh cờ, lấy vương giả dịch thiên hạ!

Thế nào là “vô tình”?

Tình cảm phải có giới hạn, lòng bác ái mới luôn cần cho thiên hạ muôn dân,

có thể xem trọng mỹ nhân nhưng giang sơn mới là trọng yếu, yêu mỹ nhân

lại càng phải yêu giang sơn, đã yêu giang sơn thì phải vô tình!

Trọng Tôn Sí Hạo, Phụ hoàng của ta, đại đế vương thứ mười tám của Thiên Phách hoàng triều, một đế vương bất kể là uy danh hay tham vọng cũng không

bằng ta. Có lẽ ở trong mắt, trong tâm triều thần cũng như dân chúng

ngoài kia, ông ấy chỉ là một vị vua bình thường, không hề có chí tiến

thủ. Nhưng chỉ có một số ít người thân cận mới biết được, thật ra Phụ

hoàng là một vị quân vương rất đáng sợ, một người đàn ông vô cùng thông

minh, lại tài hoa tuyệt thế.

Có một vị Phụ hoàng


Old school Easter eggs.