
n lỗi
vì phải thông qua cách thức thất lễ này mà hẹn cô ra ngoài, bên công ty Chi
Bằng tôi đã dàn xếp rồi, chỉ là mượn Vưu tiểu thư mấy tiếng đồng hồ thôi, có
được không?”
Giai Kỳ nhẹ nhàng ồ một tiếng, nhưng không thể không lấy tinh thần, thủ đoạn
mạnh mẽ mà không thể nghi ngờ như thế này, cách dùng từ lại cẩn thận khách sáo
như vậy, xem ra không phải là chuyện bình thường gì.
“Xe của chúng tôi đang dừng ở bên kia đường, cô quay người lại, nhìn thấy chiếc
xe màu đen, hai chữ số cuối của biển xe là 29.”
Giai Kỳ quay người, nhìn thấy một chiếc xe Audi A6 rất bình thường, hai số cuối
của biển xe đúng là 29. Cô đi lại đó, một người đàn ông đã đứng ở bên cạnh xe,
cử chỉ nhẹ nhàng.
“Vưu tiểu thư.” Anh ta cười với cô, “Mẹ của Nguyễn Chính Đông muốn gặp cô, xin
mời cô đi theo tôi.”
Mẹ của Nguyễn Chính Đông trông trẻ hơn so với trên tivi, rất có khí chất, khoan
thai tự nhiên. Nhìn thấy Giai Kỳ cười thân thiện: “Thực ra đợt trước đã muốn
gặp cháu, nhưng vẫn chưa có cơ hội thích hợp.” Lại hỏi, “Vưu tiểu thư chắc vẫn
chưa ăn sáng nhỉ? Những người thanh niên bây giờ, luôn không biết quý trọng bản
thân mình.” Liền quay mặt bảo: “Mang hai suất ăn sáng lên đây.”
Trông tứ hợp viện không hề bắt mắt, nhưng lại có một sự hùng vĩ theo chiều sâu.
Căn phòng theo phong cách cổ vô cùng rộng rãi, căn phòng dùng làm phòng ăn, tấm
cửa kính hướng về phía nam, ánh nắng trong một ngày đông quang đãng vừa đúng
chiếu xuống làm cho con người ta thấy ấm áp. Đồ dùng trong nhà đều là đồ dùng
mang phong cách cũ của phương bắc, một chiếc bàn một chiếc ghế có nước sơn bóng
láng như mực tàu, dưới ánh mặt trời rực rỡ trong suốt, mạ nên một lớp ánh nhũ
vàng nhàn nhạt, trong chốc lát thời gian dường như quay trời lại 10 năm trước.
Còn đồ ăn sáng trên chiếc bàn ăn kiểu cũ bằng gỗ cây đàn hương đen lại là cháo
và quẩy, còn có mấy đĩa dưa muối chính gốc của miền nam rất đẹp, dưới ánh nắng
nhẹ ấm áp, bát đĩa tinh xảo màu sắc món ăn sáng rõ, làm cho con người ta rất
muốn ăn. Giai Kỳ sợ thất lễ, chỉ ngồi xuống bên cạnh bàn cùng Nguyễn phu nhân,
Nguyễn phu nhân mỉm cười nói: “Cháu quá gò bó rồi, cứ coi như là hậu bối ăn cơm
cùng với tiền bối là được, cũng chẳng có gì to tát cả đúng không?”
Giai Kỳ cười cười, Nguyễn phu nhân cũng mỉm cười, nói: “Đúng thế, như thế tốt
hơn rất nhiều, những cô gái trẻ nên cười nhiều một chút.”
Bây giờ Giai Kỳ mới thoải mái hơn một chút, ăn sáng cùng với Nguyễn phu nhân,
sau dó lại đến phòng khách uống trà, Nguyễn phu nhân nói: “Ta cũng không nói
mấy lời khách sáo đó, cái thằng Đông Tử quả thật làm người khác lo lắng, Từ nhỏ
cha nó và ta đều bận, rất ít khi có thời gian chăm lo cho nó, ông nội nó thương
yêu nó nhất trong mấy đứa cháu trai cháu gái, cho nên tính khí của nó từ nhỏ
đến lớn đều rất khái tính, ta cũng hết cách với nó. Sự việc lần này, không nói
năng gì liền xuất viện đi mất……..nó vẫn là bệnh nhân…………” Trong mắt bà sáng lên
trong veo, dường như là nước mắt, “Bây giờ ta thật sự không biết làm thế nào
mới tốt…….”
Giai Kỳ không ngờ rằng bà lại để lộ ra dáng vẻ đó trước mặt cô, cảm thấy không
biết phải làm sao, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Cô à.” Lại cảm thấy mình hơi lỗ
mãng, chỉ nói một câu: “Cô đừng lo lắng quá.”
“Quả thật làm người khác lo lắng, một mình nó đến nhà cũ ở Thượng Hải, bất kể
người nhà ai gọi điện cho nó, nó cũng chỉ nói không sao. Nhưng nó đâu có dáng
vẻ không sao đó chứ? Lại không chịu về bệnh viện, bệnh của nó không thể trì
hoãn được, trong lòng ta rối loạn hết lên rồi. Ta vốn dĩ muốn để cho Giang Tây
đi khuyên anh nó, nhưng cuối cùng nghĩ, có lẽ người nó muốn gặp thật sự bây giờ
không phải là Giang Tây.’
Trong lòng Giai Kỳ cũng rối loạn, im lặng không nói.
“Vưu tiểu thư, trong mắt của mỗi người mẹ, con mình bất kể là lớn đến đâu, đều
chỉ là trẻ con, cho nên xin cháu hãy hiểu cho tâm trạng của ta. Ta mời cháu đến
một cách che giấu thế này, chỉ là vị sự ích kỷ của một người mẹ, hy vọng cháu
có thể giúp đỡ được Chính Đông.”
Giai Kỳ ngẩng đầu lên, nói rất nhanh: “Cô không cần phải nói, cháu đều hiểu,
bây giờ cháu sẽ đi Thượng Hải.”
Sau này Giai Kỳ mới biết người đàn ông đến đón cô đó là thư ký Trương, người đó
làm việc vô cùng nhanh nhẹn chu đáo, đi ra từ tứ hợp viện vừa mới lên xe, liền
đưa cho cô mấy thứ đồ: “Đây là vé máy bay đi Thượng Hải lúc 11h40, bên công ty
của cô, tôi đã xin phép Vương tổng rồi, anh ta cũng đã đồng ý. Bây giờ sẽ đưa
cô đến sân bay. Đây là địa chỉ của Chính Đông ở Thượng Hải, đây là thẻ tín dụng
cùng với ít tiền lẻ, cô đừng từ chối, bởi vì cô không đem theo hành lý gì, cho
nên đem theo chút tiền là cần thiết, hơn nữa số tiền này sẽ được trừ vào lương
của Chính Đông.”
Giai Kỳ hoàn toàn không thể ngờ rằng: “Anh ấy có lương?”
Người nghiêm túc như thư ký Trương không ngờ lại cười cười: “Đúng thế, cậu ấy
có lương.”
Sau khi lên máy bay Giai Kỳ mới cảm thấy hơi mệt, thời gian bay là 1 tiếng 40
phút, bởi vì sự quản chế trên không trung nên hạ cánh muộn mất 12 phút. Sóng âm
của chiếc máy bay hành khách lớn đem theo luồng