
xem anh em đã bao nhiêu tuổi rồi, bọn họ vẫn
còn lấy chuyện can thiệp vào cuộc sống riêng tư của người khác làm trò vui. Chị
yên tâm, em kiên quyết ủng hộ chị và anh ấy, đánh chết em cũng không khai hai
người ra đâu,”
Cậu ta hùng hồn nói, lúc đầu Giai Kỳ cảm thấy buồn cười, sau dần dần cảm thấy
chua xót.
Nghĩ lại ngày hôm đó, lúc anh nói đỏ cả mặt, chắc là cả đời này anh cũng chưa
từng giúp con gái mua thứ đồ đó.
Chỉ là vì cô.
Nghĩ đến điều này, cô liền cảm thấy một nơi nào đó ở trong lòng đang đau âm ỉ
Cô nói với Ngô Bá Úc: “Em mau ăn đi.” Rồi lấy mấy trăm tệ ra đưa cậu ta: “Dù
thế nào cũng đừng nhịn đói, số tiền này em cầm lấy mà ăn cơm, nhưng vẫn nên về
nhà, dù gì cũng là mẹ của mình, ít cãi nhau với bà đi.”
Ngô Bá Úc không chịu nhận tiền nói: “Em làm thêm tiết kiệm được một ít, tháng
trước giúp phòng học máy tính làm phần mềm bài học. Mấy ngày nữa sẽ phát tiền,
chị yên tâm.”
Giai Kỳ nói: “Vẫn còn mấy ngày nữa em vẫn cần phải ăn cơm chứ.” Đặt tiền vào
tay cậu ta, dặn dò: “Nếu không có tiết thì về nhà đi, cha mẹ của mình, cho dù
có nhiều khuyết điểm hơn nữa, nhưng vẫn là người thân quan trọng nhất, đừng để
đến lúc mất đi họ rồi mới hiểu được sự trân trọng.”
Ngô Bá Úc nghĩ một lúc, gật gật đầu.
Cuối cùng cậu ta nói: “Chị, tiền đến lúc đó em bảo anh ấy trả cho chị.”
Giai Kỳ nói: “Không cần đâu.” Ngừng lại mội lúc mơi nói: “Chị còn nợ anh ấy
mà.”
Tối hôm đó Giai Kỳ không ngủ được, cứ nằm mơ, mơ thấy lúc nhỏ, đeo cặp sách đi
học, trời mưa, ngõ hẻm vừa sâu vừa dài, chỉ có tiếng bước chân của cô, lóc cóc
bước đi. Mưa rơi tí tách, hai bên ngõ hẻm là tường trắng gạch đen đều bị mưa
làm cho mờ nhạt, từng lùm cây xanh lớn, vượt qua đầu tường, nước mưa tí tách tí
tách rơi xuống từ cành cây, còn cô cứ đi cứ đi, giày cũng bị ướt sũng, vừa lạnh
vừa ướt. Những đứa trẻ khác đều được cha mẹ cầm ô đón về nhà, chỉ có cô một
mình cô độc đi dưới mưa trong con hẻm nhỏ, trời dần dần tối đi, cô bắt đầu đau
dạ dạy, đau đến nỗi quỳ ở đó không động đậy, một mình dựa vào tường, nắm chặt
tay cầm của cặp sách, che trước ngực, những bụi trắng trên tường dính vào quần
áo cô, vẫn còn nhớ đến sợ bẩn, bởi vì cha giúp cô giặt không dễ dàng gì. Cô đau
đến mức không thở nổi, cứ chảy mồ hôi. Có tiếng người ở xa vọng lại, âm thanh
đơn điệu tiếng được tiếng không, dường như tiếng chuông cảnh tỉnh.
Cuối cùng đau quá tỉnh dậy, mới biết điện thoại đang reo, theo bản năng lần mò
nhấc ống nghe lên, cơ thể đã đầm đìa mồ hôi, nhưng vẫn chưa tỉnh táo lại.
Cô giọng khàn khàn alo một tiếng, đầu bên kia không có ai nói gì. Cô nhìn nhìn
đồng hồ báo thức, không biết nửa đêm còn có ai gọi điện đến nữa.
Cô lại alo một tiếng, đột nhiên tỉnh ngộ ra, lúng ta lúng túng vội vàng ngồi
dậy, không cẩn thận lôi dây điện thoại, cô sợ lôi tuột mất dây điện thoại,
cuống cuồng cả cơ thể mất thăng bằng, rầm một tiếng lật xuống từ trên giường,
còn đem theo cả điện thoại ngã xuống đất, một lúc lâu sau cô mới bình thường
trở lại, ôm chặt cái bụng bị đau và đầu gối ngồi trên đất thở hổn hển, may mà
điện thoại không bị hỏng.
Có lẽ do động tĩnh bên này quá lớn, cuối cùng anh mở miệng, giọng nói khào
khào: “Em sao thế?”
Giai Kỳ sợ anh dập điện thoại, cẩn thận hỏi: “Anh đang ở đâu? Anh chạy đi đâu
thế hả?”
Kết quả là “lạch cạch” một tiếng, anh vẫn cứ dập điện
thoại.
Giai Kỳ tức muốn chết, nắm chặt ống nghe mắng Nguyễn Chính Đông là đồ khốn,
nhưng bực mình đó là mắng anh mà anh cũng đâu có biết. Cuối cùng tỉnh táo lại,
bản thân mình vẫn ngồi trên nền nhà lạnh giá, hai bàn chân đã bị lạnh cóng từ
lâu. Trèo lên giường run cầm cập một lúc mới trở lại bình thường, chỉ nghỉ đến
việc ngày mai ra bưu điện lấy danh sách số điện thoại, không tin là không thể
tìm ra anh.
Kết quả là nửa đêm bị dằn vặt như thế, buổi sáng mơ màng ngủ quên mất. Chạy như
bay đến bến tàu điện ngầm, đúng vào giờ cao điểm, bên trong chật chội đến mức
như cây kem bông bị đè bẹp, ra khỏi bến tàu điện ngầm vẫn chưa thể trở lại
nguyên hình. Thở hổn hển đi đến phòng làm việc, cuối cùng vẫn bị muộn 5 phút,
vừa mới ngồi xuống thì nhận được điện thoại của sếp: “Cô Vưu, Vương tổng mời cô
đến phòng làm việc một chuyến.”
Sáng sớm đi muộn đã bị sếp triệu kiến, cảm thấy hơi chột dạ. Ai ngờ rằng Vương
tổng không có việc gì khác, chỉ đưa cho cô mấy tập tài liệu: “Bên Chi Bằng gọi
cô, cô đến xem rốt cuộc là việc gì.”
Nhà đất Chi Bằng là khách hàng quan trọng của họ, có quan hệ hợp tác nhiều năm
nay, Giai Kỳ cho rằng đối phương có sự điều chỉnh trong kế hoạch quảng bá, cho
nên cần bàn bạc, cũng không quá để ý, vội vàng thu dọn một lát rồi đi luôn.
Tòa nhà làm việc của Chi Bằng cách công ty cô không xa, bắt taxi đi không mất
quá 10 phút. Xuống taxi vừa mới đi vào tòa nhà làm việc của Chi Bằng, bỗng
nhiên điện thoại reo lên, là một giọng đàn ông lạ, một giọng nói phổ thông
chuẩn và lưu loát, lịch sự nói: “Vưu tiểu thư, xin chào.”
Cô nghĩ rằng đó là khách hàng, đáp một câu: “Xin chào.”
Đối phương nói: “Là như thế này, tôi là bạn của Nguyễn Chính Đông. Rất xi