
món cơm rang
Dương Châu rất đúng vị, tôm lột tươi ngon, xúc xích thơm ngon vừa miệng, ngay
cả đậu xanh cũng rất mềm. Lúc nhà bếp đưa lên còn kèm theo một bát canh sò
măng, đồ ăn ngon như vậy, mới giống với phong cách của anh từ trước đến nay,
cái gì cũng rất kén, cái gì cũng yêu cầu phải tốt nhất.
Anh ngồi trên chiếc ghế sô pha ở rất xa, chiếc ghế sô pha phong cách cũ vừa
rộng vừa sâu, trông anh dường như gầy hơn một chút, dường như chìm vào trong
chiếc ghế. Con chó Siberian Husky nằm dưới chân anh, trừng đôi mắt màu nâu, lúc
cô ăn cơm anh lấy ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc, nhưng không hề châm
lửa, ngậm một lúc rồi lại bỏ xuống.
Ăn no xong anh nói với cô: “Em về đi.”
Giọng nói đã bình thường, cô lại cảm thấy buồn, từ trước đến nay cô ăn no xong
sẽ thấy tốt hơn một chút, bây giờ dần dần mất tác dụng rồi, ăn no xong vẫn cứ
buồn..
“Tại sao lại xuất viện?”
“Đó là việc của anh.” Không hiểu vì sao giọng nói anh hơi cứng nhắc, “Tóm lại
là xin em về đi, việc của anh, không cần người ngoài can thiệp vào.”
Cô yên lặng một lúc mới nói: ‘Hóa ra anh đều biết hết rồi.”
Trời đã dần tối xuống, trong phòng không bật đèn, đốm sáng nhỏ từ lò sửa chiếu
lên tường, khuôn mặt anh trong bóng tối, không nhìn rõ được.
Bỗng nhiên anh cười cười: “Giai Kỳ, trước đây anh vẫn nghĩ, nghĩ rằng có thể ở
bên cạnh em. Nhưng sau này anh mới hiểu được một số chuyện, có nhiều thứ, không
phải là anh muốn mà có thể có được, Giai Kỳ, em thật sự rất tốt, nhưng sẽ không
yêu em nữa.”
“Anh nói
dối.”
Yên lặng một hồi sau, cô nhìn vào mắt anh, mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh: ‘Nói
dối mũi sẽ mọc dài ra đấy.
Anh cười một lát: “Anh vẫn luôn nói dối, Giai Kỳ.”
“Anh và Mạnh Hòa Bình lớn lên cùng nhau, lúc nhỏ chơi đánh trận, anh là liên
trưởng cậu ấy là chỉ đạo viên, dẫn một đoàn người xông vào trận địa, gặp phải
kẻ địch đều là anh phá vòng vây yêm trợ cậu ấy rút quân. Lúc hơn 10 tuổi đánh
nhau với những đứa trẻ ở khu khác, bọn nó cầm một viên gạch ném qua, Hòa Bình
giúp anh đứng chặn phía trước, vì việc đó mà trên đầu cậu ấy phải khâu mấy mũi,
nhưng chỉ đờ đẫn mà không rơi một giọt nước mắt. Từ nhỏ đến lớn, lăn lộn bò
trèo, sứt đầu mẻ trán không biết bao nhiêu lần, anh chưa bao giờ thấy cậu ấy
khóc.
Nhưng Giai
Kỳ, em biết không? Vào nửa đêm một hôm của mấy năm trước, anh gọi điện cho cậu
ấy, không hề biết gì hỏi một câu bao giờ cậu ấy và em kết hôn, người bạn tốt
nhất trong đời này của anh, người huynh đệ của anh, chỉ vì em không cần cậu ấy
nữa, một người đàn ông hơn 20 tuổi, không ngờ rằng cậu ấy lại khóc trong điện
thoại.”
“Trong cuộc đời này lần đầu tiên anh thấy cậu ấy đau lòng như vậy, rất nhiều
lần cậu ấy khen em trước mặt anh, anh luôn cho rằng hai người sẽ kết hôn, bởi
vì con người Mạnh Hòa Bình rất cố chấp, đối xử tốt với ai thì cả đời này quyết
một lòng không thay đổi. Cậu ấy đối xử tốt với anh, cả đời này quyết không thay
lòng làm huynh đệ của anh, cậu ấy yêu em, có thể cãi nhau với giai đình, góp
nhặt từng đồng, muốn kết hôn với em. Thậm chí cậu ấy đã từng nói với anh, con
trai của hai người sau này nhất định sẽ nhận anh làm cha nuôi. Cậu ấy chưa từng
nghĩ rằng em lại không cần cậu ấy nữa. Lúc cậu ấy khóc, cách xa cả một Thái
Bình Dương, trong lòng anh nghĩ, anh lại không có cách nào cả, người huynh đệ
tốt nhất của anh, bị một người con gái làm tổn thương đến thế này, anh lại
không có cách nào cả.”
“Lúc anh gặp em lần đầu tiên, anh nghĩ, Vưu Giai Kỳ, tôi nhận ra cô rồi, hóa ra
là cô. So với ảnh mấy năm trước đây, em cũng không thay đổi gì mấy, cũng không
hề xinh đẹp hơn. Tại sao lại là em? Tại sao chỉ là một người con gái như thế,
làm cho Hòa Bình bị mê hoặc đến không còn phân biệt được gì nữa , làm cho cậu
ấy có thể vì em mà khóc.”
“Không ngờ rằng em vẫn chưa kết hôn, anh nghĩ đó là báo ứng, em vứt bỏ Hòa
Bình, cuối cùng người ta cũng vứt bỏ em. Anh muốn xem xem, rốt cục là em có bản
lĩnh gì, anh tặng hoa cho em, gọi điện cho em, hẹn em nhưng em cũng không chịu
ra, anh yên lặng nhìn em, muốn tìm ra điểm đặc biệt của em, có thể làm cho Hòa
Bình đau khổ vì em. Nếu em cắn câu, anh sẽ lập tức vứt bỏ em, giúp người huynh
đệ tốt nhất của anh báo mối hận nhiều năm trước đó. Anh có thể nhẹ nhẹ nhàng
nhàng cảm thấy, năm đó cậu ấy đau khổ vì em, đáng giá đến nhường nào, Nhưng em
lại không hề có ý định nào với anh, lúc đó anh nghĩ, hoặc là em quá ngu ngốc,
hoặc là em quá biết diễn kịch, nắm vững sự có chừng mực tốt đến như vậy. Em đã
muốn đùa, đương nhiên anh sẽ cùng đùa với em, anh đã gặp rất nhiều phụ nữ, qua
khoảng thời gian dài, nhưng chiếc đuôi hồ ly có giấu kỹ đến đâu cũng có thể lộ
ra, Nhưng bản lĩnh của em lại không lộ ra một chút nào, người phụ nữ khác, hoặc
là yêu tiền của anh, hoặc là yêu gia thế, hoặc là yên con người anh, tóm lại
đều giống nhau, nhưng em thật sự không quan tâm, cả ngày ở cùng anh, cũng không
thèm nhìn anh thêm một cái.”
“Tối hôm đó ăn cơm xong, anh đưa em về, em ngủ trên xe. Đến nơi anh muốn gọi em
xuống, nhưng em ngủ đến mức mơ hồ, chỉ nói một câ