
thực chiến của Thần Thiên lại phong phú, những cái ta hiểu được bất quá
chỉ là lý luận suông, ngàn ngạnh không suy tính, muốn không bại cũng khó a.” Lâm Phong vừa cười.
Bắc Thần Thiên lắc đầu: “Ta coi nàng hữu dũng hữu mưu, đối phó với người bình thường thì không thành vấn đề.”
“Ngươi không phải người bình thường, không phải là ‘thành tâm’ tổn
hại ta sao?” Lâm Phong giả vờ cả giận nói, nàng cùng Bắc Thần Thiên trải qua thời gian khá dài mới biết, Bắc Thần Thiên ở trước mặt nàng không
dễ dàng tức giận, cũng không tự cao tự đại, mặc dù không biết tại sao
hắn lại dung túng nàng như vậy, nhưng so với nơi nơi bị quản chế thì quả là thoải mái hơn nhiều, Lâm Phong cũng tình nguyện cùng hắn nói chuyện
phiếm rất tự do. Cho dù trước kia trong Hắc bang giang hồ là ở hiện đại
cũng không phải sâm nghiêm như vậy.
Cùng người khác nói chuyện, theo lẽ thường là cùng chung khẩu khí,
mấy tướng sĩ bên cạnh Bắc Thần Thiên mặc dù thời điểm nàng đang phát
hiệu lệnh không dám nhìn thẳng vào nàng, còn thì bình thường cũng cảm
thấy Lâm Phong là người rất dễ gần.
“Tốt, nghĩ kỹ chưa?” Lâm Phong quay đầu lại nhìn lên bàn cờ, lại thấy Bắc Thần Thiên nở nụ cười đẩy mã sang chéo phải hai cách.”Chiếu tướng
mất xe.”
Lâm Phong nhìn lên, không khỏi cười: “Ngươi cái gì xe chứ, ta nói làm sao ngươi lại đi kích ta, nguyên lai là thừa dịp ta không chú ý đẩy xe
của ta đi xuống một bước, lão thiên a, ngươi… không tính!”
“Sao lại không tính, đây cũng là một loại bản lãnh chứ sao?”
“Nhưng là, ra lão thiên phải xuất thủ làm cho người ta không phát
hiện ra mới được, ván cờ của ngươi đường đi ta cũng nhớ kỹ, cửa tử của
ta cũng nhớ rõ ràng, ngươi nói thời điểm ngươi dụng binh có thể làm bậy
thế sao?” Lâm Phong phản bác.
“Không gì không thể.” Bắc Thần Thiên cười, Thủy Vô Ngân ở bên cạnh
cũng cười: “Ám công tử không phải là người Bắc Thần sao? Chủ thượng từng có một chiến thắng tương đối oanh liệt, chiến dịch đó vô cùng nổi danh, hai năm trước, chủ thượng xuất chinh, quân ta ở Tiền Thang bị vây, Tiền Thang quốc vương mượn binh khí ở ngoài nước, chủ thượng liệu sự như
thần, nửa đường chặn lại, giả vờ đổi binh khí cho bọn hắn một nhóm vũ
khí hỏng, để cho bọn họ cho là có trợ giúp, tự cho mình là đúng, thực tế binh lực đại tổn, không phải là dễ dàng tử sao?”
Lâm Phong nhìn Thủy Vô Ngân, thần sắc lạnh nhạt, khí vũ bất phàm,
mang phong thái khó dấu diếm, thầm nghĩ trong lòng, Bắc Thần Thiên thật
là biết chọn nhân tài, mấy tướng lãnh trẻ tuổi bên cạnh cũng là hảo thủ.
Lâm Phong cười nói: “Chuyện xưa cũng rất sinh động, ván này ta thua,
bất quá không có lần tới.” Ngáp một cái, vỗ vỗ bả vai, nàng có cảm giác
mệt nhọc: “Làm sao vừa mới chơi cờ lại bàn đến dụng binh đánh giặc rồi,
các ngươi thật là ba câu không rời được nghề chính! Thiên hạ cũng không
phải chỉ dựa vào đánh giặc, thương nghiệp, nông nghiệp, công nghiệp,
loại nào không được coi trọng thì quốc gia không thể cường đại được.”
Chỉ thấy lỗ tai hai người bên cạnh dựng lên, Lâm Phong biết bọn họ
lại muốn hỏi, không khỏi lắc đầu nói: “Những lãnh vực nghề nghiệp này ta cũng không biết quá nhiều, ngươi cho ta là thần tiên hả, cái gì cũng
hiểu? Buôn bán ta còn có thể thông hiểu một chút, những thứ khác các
ngươi cũng đừng có hỏi tới hỏi lui mãi, hỏi nhiều là học sinh hư.”
Bắc Thần Thiên mang theo nụ cười khắc sâu: “Quốc gia của nàng thật
thú vị, không biết đường đi thế nào? Nếu có may mắn, ta thật muốn đi
trước để nhìn, địa phương nào có thể tạo nên một người như nàng….” Có
thể tạo nên một nữ nhân đặc biệt như nàng.
“Quốc gia của ta không phải ngươi muốn là đi được.” Lâm Phong biết
hắn có ý gì, nhịn cười nói. Nếu Bắc Thần Thiên xuyên qua đến thế kỷ hai
mốt, ngẫm lại xem… Không biết Hồng Kông có thể hay không lại có một lão
Đại xã hội đen.
Thủy Vô Ngân kinh ngạc nói: “Đi đường có gì khó khăn, một bao quần
áo, một con khoái mã, nhiều hơn nữa thì thêm một chiếc thuyền bè, làm
sao lại không thể tới?”
Lâm Phong nghe hắn nói xong liền nhức đầu: “Có giải thích các người
cũng không hiểu, ngày sau có cơ hội ngươi tự nhiên sẽ được nếm trải.” Dù sao tỷ lệ có thể đến được đó cũng là số lẻ vô cùng, Lâm Phong nói
chuyện phiếm thông suốt tránh né vấn đề này. Bắc Thần Thiên dường như
biết nàng không muốn nhắc tới, liếc Thủy Vô Ngân một ánh mắt cảnh cáo,
không để cho hắn hỏi tiếp nữa.
Đột nhiên nghe thấy phía ngoài có tiếng ồn ào, Hoàng Anh đi vào nói:
“Chủ thượng, đã đến bến đò Thiên Lục, nhưng có một đội binh lính muốn
lên thuyền kiểm tra, nói chúng ta chứa chấp đào phạm.”
Lâm Phong cùng Bắc Thần Thiên liếc nhau một cái, thần sắc kỳ quái, không thể nào là người của Dịch Bắc Phi, vậy có chuyện gì?
Phía bên ngoài ngay từ đầu binh sĩ đã lên tiếng: “Trong lòng không có gì mờ ám dĩ nhiên có thể cho chúng ta vào lục soát, các ngươi nếu phản
kháng, cứ theo luật chứa chấp đào phạm mà luận xử!”
Sắc mặt Bắc Thần Thiên trầm xuống, tâm tình mới vừa tốt lên như bay
đến cửu thiên, lạnh lùng đứng dậy, cỗ khí quyết đoán từ trên người phát
ra, lông mày Lâm Phong vừa nhíu kéo hắn