
i: “Nếu tới vì sao không quang minh chánh đại đi?”
Mấy ngày nay, mọi người sớm biết vị Ám công tử này ra lệnh cũng tương đương với chủ thượng ra lệnh, Hoàng Anh vội vàng đáp một tiếng, quay
đầu phân phó sự việc, lông mày Lâm Phong nhăn lại, tự đắc quát một
tiếng: “Hồi.”
Hoàng Anh vội vàng dừng bước, đợi vị kỳ nhân chế tạo kỳ cảnh này hạ văn.
“Nhớ bảo một nhóm người tách ra, để bọn họ tự sắp xếp lên bờ không
cùng thời gian với chúng ta, tránh bị người khác hoài nghi, trong một
thương đội nhiều người quá cũng kỳ quái. Hơn nữa thuộc hạ của ngươi cũng nghiêm túc, thoạt nhìn sẽ giống như buôn bán.” Lúc này số người đi theo không một ngàn cũng phải đến tám trăm người, dùng đến chục chiếc
thuyền, cùng nhau xuất phát hẳn phải được kêu là một tráng quan!
Hắn nhìn hai người đi quân cờ, cười nói: “Không nhọc Ám công tử làm
ơn, chuyện này ta sẽ làm thỏa đáng.” Rồi hạ phân phó nói: “Lưu Kiến, Hoa Thanh, mang bốn chiếc thuyền chia ra đêm mai cập bờ, tạm thời bất động, tùy thời chờ sai khiến. Chủ thượng, chúng ta không ngại lấy thân phận
thương nhân đi trước tới Thiên Lục tìm hiểu phong thổ, Thiên Lục mặc dù
thần phục Bắc Thần, nhưng cho tới nay thái độ với Thiên Thành cũng không minh bạch, hiện giờ Bắc Thần quân vương xảy ra chuyện, thái độ chưa rõ
ràng trước, chúng ta không thể để bại lộ thân phận.”
Bắc Thần Thiên mỉm cười gật đầu: “Ta biết, lâu rồi ta không có dịp ra ngoài mà không phiền nhiễu chuyện chiến sự. Quốc nội ta không lo lắng,
đã có Âu Dương Hiểu, huống chi trước kia ta cũng đã cùng bọn hắn đã nói
muốn đi ra ngoài, chẳng qua là vốn là muốn đi nước nhỏ đông phía, lúc
này lại ở phía tây.”
Khó trách vẻ mặt hắn không gợn sóng sợ hãi, không sợ nội bộ Bắc Thần xảy ra rắc rối, thì ra là đã sớm có sắp xếp.
Nước nhỏ phía đông? Đây chẳng phải là quốc gia Tần Mộ Quân muốn nàng
đi trước? Con ngươi Lâm Phong đảo một vòng, trong lòng đã có kế hoạch,
bất quá lúc này đang ở ngoài Bắc Thần, không cần nói với Bắc Thần Thiên, ngày sau trở về rồi hãy nói cũng được.
Thấy hắn chậm chạp chưa đi nước cờ, Lâm Phong thúc dục nói: “Ai biết
ngươi đi sẽ xảy ra tai họa gì? Ta thấy hay là đừng đi, trực tiếp tìm một chỗ nghỉ chân, chờ tin tức Xuy Tuyết đến, ép đi Dịch Bắc Phi cùng bọn
họ hội hợp cũng đủ, ta nói, ngươi cũng là đi mau quân cờ a.”
Bắc Thần Thiên tựa như chơi xấu: “Chậm đã chậm đã, đi từng nước cờ
cần phải có kiên nhẫn, ta xem nàng cũng không giống người không có kiên
nhẫn, sao lại không đợi được một lát, chẳng lẽ là sợ thua?” Dứt lời nhìn chăm chú vào bàn cờ đơn giản, tựa hồ đang suy tư.
Lâm Phong liếc liếc hắn, miệng nói: “Ta sợ thua? Không biết người nào hôm qua khi bại khi thắng, sách sách, ta thật bội phục nghị lực của
ngươi a~~.”
Thì ra là sau khi xuất phát, tốc độ thuyền bè chậm chạp đến nỗi không thể chậm hơn nữa, trong lòng Lâm Phong thầm mắng người nào không biết
gì đi đặt tên sông, Hồng Sa sông căn bản không thể xưng là sông, chỉ là
một eo biển, bất quá không cùng đất nước, cách định nghĩa cũng không
giống nhau, không thể trách người khác được.
Nhàm chán, nàng sai người làm một tấm ván gỗ, chuẩn bị rất nhiều mẩu
gỗ dẹt tròn, phía trên có khắc xe, mã, pháo…, làm một bộ cờ tướng đơn
giản, để chơi cờ giết thời gian, Bắc Thần Thiên nhìn thấy kỳ lạ, Lâm
Phong mới biết hóa ra Ân Tang chỉ có cờ vây, không có cờ tướng Trung
Quốc.
Bắc Thần Thiên có lẽ cũng nhàm chán, gần đây luôn cố ý như vô tình đi rất gần Lâm Phong, nếu ai không biết đến còn tưởng rằng hắn chuộng nam
nhân, Lâm Phong biết hắn là biểu lộ quan tâm, cũng không ghét, hắn muốn
học đánh cờ sẽ dạy hắn.
Bắt đầu từ xế chiều ngày hôm qua, Bắc Thần Thiên ham mê cờ tướng,
theo lời hắn, cờ tướng và điều binh khiển tướng có cách làm khác nhau
nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, không giống với cờ vây, các
điểm tử cũng không ảo diệu như vậy, bắt đầu chơi hắn khẳng định không
phải là đối thủ của Lâm Phong, bị thua thảm hại. Bất quá sau mấy lần
chơi, đã thông hiểu cờ này, hăng hái bừng bừng chơi đến hôm nay, hắn
cùng với Lâm Phong thật ra thì trình độ đã xê xích không nhiều, Lâm
Phong cũng phải phí phạm một phen đầu óc mới có thể đấu cờ thắng hắn.
Chưa tìm ra điểm tử, Lâm Phong cố ý kích bác: “Đánh cờ như xuất binh, nếu nói binh quý thần tốc, đánh cờ chậm như vậy, sợ rằng binh lính của
ngươi đã không còn tinh thần, ở nước ta có ba lý thuyết từ cổ xưa, ‘nhất cổ tác khí, tái nhi suy tam kiệt’, tướng sĩ hay dùng chiến dịch này,
nhìn ngươi lề mề chậm chạp, chờ ngươi xuất quân, ta sớm đã sớm chiếu
tướng.” (nhất cổ tác khí, tái nhi suy tam kiệt: đại ý là một tiếng
trống cổ vũ quân binh hăng hái, thêm nữa thì quân địch sẽ khiếp vía suy
kiệt)
“Nga? Có cái thuyết này?” Trên khuôn mặt anh tuấn của Thủy Vô Ngân
cũng hiện ra thần sắc cảm thấy hứng thú, nói giỡn: “Nói như thế, quân cờ đi sau không tóm được Nguyên soái?”
“Vậy cũng không nhất định, một trong những phương thức tiến hành
chiến tranh là phải có kinh nghiệm thực chiến, nếu ta và Thần Thiên đọ
binh mã, ta tất bại, bởi vì ta chẳng bao giờ điều binh, mà kinh nghiệm