
với
người, phải hầu hạ bên người đại thiếu, cho nên đổi lại, đại thiếu đã nhìn thấy
thân thể của ta, tương đương cũng phải hầu hạ ta, đúng không? Ta là nha hoàn
bên người đại thiếu, làm sao có thể để cho đại thiếu hầu hạ?”
Kinh ngạc nhìn nàng
một lúc lâu, Doãn Tử Liên nhịn không được cười ra tiếng.
Thua rồi! Thật sự là
thua dưới tay nàng rồi, phá hỏng lời nói của chính mình!
“Đại thiếu?”
“Có muốn học điêu
khắc không?” Hắn bất ngờ nói.
“Đại thiếu nguyện ý
dạy ta?” Hai mắt nàng tỏa sáng.
“Có cái gì không
thể?” Cũng không tin sớm chiều ở chung, nàng còn không động tình!
Thời gian lên đèn,
trong căn phòng nhỏ ở phía tây nhất của Hạ Hà trai, truyền đến thanh âm điêu
khắc rất nhỏ.
Chỉ thấy phía trước
một cái bàn nhỏ, Hồng Tụ đang chuyên chú điêu khắc, nương theo ánh nến trên
bàn, đôi mắt to chớp cũng không chớp sửa chữa tốt cho đến điểm nhỏ nhất
“Hồng Tụ tỷ tỷ, Vi
gia ở đang chờ ở đại sảnh.” Đột nhiên, bên ngoài phòng truyền đến tiếng khẽ gọi
của tiểu nha hoàn.
Hồng Tụ nghe tiếng,
chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, “Ta biết rồi.” Vuốt vuốt trán, nàng xem xét lại lần
nữa mỗi hoa văn tinh tế trên bản gỗ điêu khắc, mới chậm rãi đứng dậy.
Bên ngoài sớm đã là
thời gian lên đèn, con đường thông Hạ Hà trai với chủ viện đều đã đốt đèn,
khiến nàng không đến mức sờ soạng để đi đến đại sảnh.
Vừa bước vào đại
sảnh, liền thấy Vi Tổ Hạo quay đầu.
“Hồng Tụ cô nương.”
“Vi gia không cần đa
lễ.” Hồng Tụ khẽ cười.
Chủ tử quen biết Vi
gia đã nhiều năm, nhưng qua lại tương đối mật thiết, là hai năm nay mới bắt
đầu.
“Không biết bức tranh
kia của đại gia đã vẽ xong chưa?” Vi Tổ Hạo ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, đôi
mắt lanh lợi sắc bén chính là nơi sinh động nhất trên gương mặt.
“Vi gia, xin lỗi, mấy
ngày nay đại gia đều ở Túy Nguyệt lâu, nô tỳ không rõ ràng lắm.” Vẻ mặt nàng
thật có lỗi.
“Phải không?” Vi Tổ
Hạo tựa hồ cũng không thấy ngoài ý muốn, lại hỏi: “Như vậy tranh khắc bản của
Hồng Tụ cô nương đã khắc xong chưa?”
“Ngày mai là có thể
hoàn thành.”
Từ vài năm trước sau
khi chủ tử dạy nàng điêu khắc, nàng liền cắm đầu vào trong bản khắc, chỉ vì
tranh chỉ có thể có một bức, nhưng tranh khắc bản thì không giống, chỉ cần có
thể khắc xong bản khắc, có thể sao chép ra nhiều bức tranh, không sợ tranh bị
bẩn hoặc bị tổn hại, tùy thời có thể vẽ lại.
Nàng mê tranh khắc
bản, nguyên nhân đến từ bức họa phụ thân của năm đó mà chủ tử vẽ cho nàng, nàng
lo có ngày tranh sẽ vì ẩm ướt mà bị mờ, lại nghe chủ tử đề cập đến tranh khắc
bản, liền thử sao chép tranh của chủ tử ra bản khắc, sau khi thí nghiệm qua thí
nghiệm lại rất nhiều lần, rốt cục thành công in ấn ra bức họa của phụ thân.
Từ đó về sau, nàng
thường lấy tranh của chủ tử khắc thử, sau đó in lại.
Có lúc Vi gia thấy
được, nhiều lần yêu cầu tranh của nàng, nàng nguyên bản không chịu, nhưng vừa
nghe một bức tranh có thể trị giá mấy lượng bạc, không khỏi dao động.
Chỉ vì khế bán mình
của nàng cũng sắp hết hạn, mà chủ tử lại chưa từng cùng nàng đề cập qua việc
này. Nàng biết chủ tử vẫn muốn nhận một nam hài bên mình, cho nên nàng cũng
không dám hỏi hắn sau khi hết hạn, mình có thể ở lại trong phủ nữa hay không.
Cho nên, nàng phải
tính trước cho mình, bởi vì phụ thân đã không cần nàng, đợi khế bán mình của
nàng hết hạn, phải tay làm hàm nhai sống qua ngày, nếu tranh khắc bản của nàng
thật sự trị giá một ít tiền, nàng sao không trải sẵn đường cho tương lai của
mình chứ?
Ôm ý niệm này trong
đầu, nàng lấy “Hỏa Liên” làm danh, giấu chủ tử đem tranh khắc bản giao cho Vi
gia bán ra, tháng trước mới giao ra bức thứ nhất, liền đổi lấy mười lượng bạc,
nếu có thể bán nhiều thêm vài bức, tương lai rời khỏi Doãn phủ, nàng cũng không
sợ bản thân lưu lạc đầu đường.
“Vậy thật sự là quá
tốt.” Vi Tổ Hạo vừa lòng gật đầu: “Như vậy, ngày mai ta lại đến một chuyến.”
“Làm phiền Vi gia.”
Nàng cười đưa hắn đến cửa sảnh, nhìn bóng lưng hắn rời xa, mới hướng ra ngoài
mà đi, dọc theo đường đi gặp các nha hoàn, ai ai cũng hạ thấp người chào hỏi,
gọi nàng một tiếng Hồng Tụ tỷ tỷ.
Bọn nha hoàn ở trong
phủ việc đến việc đi, vì ngày Tết tới gần mà xóa cũ lập mới, nhưng mà việc này
cho tới bây giờ nàng chưa từng làm qua, bởi vì công việc của nàng chỉ là ở bên
người chủ tử.
“Hồng Tụ tỷ tỷ, đây là
bái thiếp được gửi cho đại gia.”
Đi đến bên ngoài đại
sảnh, một nha hoàn đi đến trước mặt, giao bái thiếp mạ vàng vào trong tay nàng.
“Cám ơn.” Hồng Tụ khẽ
gật đầu, nhìn bái thiếp trong tay, không cần mở ra, cũng đoán dược là thiếp mời
của Tuyển Vương thế tử.
Mấy năm nay, tranh
của chủ tử luôn được yêu thích, trong đó Tuyển Vương là yêu thích nhất, chỉ cần
tranh vừa ra, đối phương lập tức ra giá cao để thu mua, cũng bởi vậy Tuyển
Vương cùng con trai hắn thường lấy các loại danh nghĩa mời chủ tử qua phủ, mục
đích không ngoại lệ là mong chủ tử có thể đặc biệt vẽ tranh cho bọn hắn.
Nhưng cũng không biết
vì sao, chủ tử từ trước đến nay vẫn không đáp ứng.
Thu bái thiếp vào
lồng ngực, nàng đi về hướng cửa lớn, gã sai vặt bên cửa thấy thế, lập