
Bắc Kinh đúng là
một thành phố tươi đẹp. Trong lúc hoảng hốt, tay tôi chợt run nhẹ, vài
giọt cà phê nóng hổi sóng sánh đổ ra ngoài, rơi xuống ngón tay tôi. Tính tôi sợ nóng nên tay càng run hơn, ly cà phê rơi xuống, chỉ nghe một
tiếng “cạch”, ly cà phê đã chạm mặt bàn, hất cà phê bắn tung tóe lên
người anh, rồi lăn xuống đất, cà phê chảy tràn ra.
“I’m… terribly sorry! Sir!”[13'> Trong lúc hốt hoảng, tôi buột miệng nói một câu tiếng Anh.
[13'> Tôi… vô cùng xin lỗi, thưa ngài!
Tôi không biết vì sao mình lại buột miệng nói tiếng Anh. Có thể là vì tôi đã thuộc lòng chương trình “Tiếng Anh điên cuồng”, cũng có thể là
vì tôi không muốn nói tiếng Trung, để tránh người ta nghe ra giọng địa
phương của tôi. Tóm lại, tôi nhìn thấy áo sơ mi trắng tinh của anh dính
một vệt cà phê lớn. Cà vạt màu xanh lam cũng biến thành màu nâu.
Anh nhíu nhíu mày, không nói gì.
“Thật xin lỗi, tôi là… nhân viên thực tập. Anh có bị phỏng không?”
“Tôi không sao.” Anh nói, giọng rất trầm, vô cùng cuốn hút.
Tôi đang định nói tiếp, Tiểu Diệp đã vọt tới cạnh tôi “Thưa anh, chúng tôi chân thành xin lỗi, anh có bị phỏng không?”
Anh lắc đầu.
Tôi cúi đầu, thấy cà phê vẫn đang nhỏ giọt từ ống quần anh. Tiểu Đồng khó chịu liếc tôi, lấy một tấm bảng thông báo sàn ướt màu vàng ra, đặt
cạnh bàn.
“Thưa anh, chúng tôi vô cùng xin lỗi. Nếu anh thấy tiện, xin vui lòng đem hóa đơn giặt ủi đến đây, chúng tôi sẽ thanh toán lại.”
“Không cần đâu. Là do tôi lỡ tay làm đổ cà phê thôi, không liên quan gì tới cô gái này đâu.”
“Vậy sao?” Tiểu Diệp và Tiểu Đồng đồng thời quay lại nhìn tôi, vẻ mặt khó hiểu.
Tôi hơi sửng sốt, nói “Cảm ơn ý tốt của anh. Ly cà phê thật sự là do tôi làm đổ. Lần sau… tôi sẽ chú ý hơn.”
Lúc nói câu này, tôi không khỏi liếc nhìn Tiểu Diệp, trong lòng rầu
rĩ, không biết liệu mình còn có “lần sau” hay không. Nhưng Tiểu Diệp rất hài lòng với thái độ cúi đầu thành thật nhận lỗi của tôi.
Tôi vội đi lấy giẻ lau để dọn dẹp hiện trường. Tiểu Diệp đề nghị pha một ly cà phê mới cho anh, nhưng anh từ chối.
Anh đóng laptop lại, bỏ vào túi xách, sau đó chống gậy đứng dậy.
“Cẩn thận, sàn nhà trơn lắm.” Tôi nhẹ nhàng nói.
Anh gật đầu, đi ra cửa, chờ cửa tự động mở ra, lặng lẽ rời đi.
Thật ra anh đi cũng nhanh, chỉ có điều dáng đi hơi cà nhắc.
Tôi nhìn lại, anh để lại 50 tệ trên bàn. Tiểu Đồng liền cầm lấy không chút do dự.
Lần đầu tiên đi làm mà phạm lỗi lớn, tôi xấu hổ vô cùng, nên liên tục xin lỗi Tiểu Đồng.
“Đừng lo, em không phải là người đầu tiên làm đổ cà phê lên người anh ta đâu. Yên tâm đi, tụi anh sẽ không nói cho ông chủ biết. Có điều, lần sau gặp trai đẹp phải bình tĩnh hơn.” Rồi anh ta hất mặt qua, nói nửa
thật nửa đùa “Khuyên em một câu, nghe hay không tùy em, tuyệt đối đừng
lãng phí thời gian vì anh ta. Anh ta chưa từng liếc mắt nhìn cô gái nào
đâu.”
Lúc tôi tan ca về tới ký túc xá, đã 12 giờ rưỡi. Nghe nói đúng 10 giờ đêm trường sẽ tắt đèn, lúc tôi lên cầu thang, vẫn còn người đi lại
ngoài hành lang . Tôi rón ra rón rén đi đến được cửa phòng thì phát hiện cửa đã bị khóa trái. Tôi nhẹ nhàng gõ cửa, rất lâu sau cũng không ai
mở. Tôi tiếp tục gõ, một phút sau đột nhiên cửa mở, Ninh An An mặc váy
ngủ, lạnh lùng nhìn tôi, hỏi “Sao lại gõ cửa? Chẳng lẽ cậu không có chìa khóa?”
“Cửa bị khóa trái.”
Ninh An An vẫn lạnh lùng như cũ “Chẳng lẽ cậu không biết năm rồi khu
này có vụ án hiếp dâm? Không khóa trái cửa, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Sau này nếu cậu quyết định đi chơi tới sau 10 giờ mới về thì nên ngủ ở
ngoài sáng hôm sau hãy về.” Tôi tự biết mình đuối lý, đêm hôm khuya
khoắt, cũng không muốn tranh cãi với cô ta. Đành phải giải thích:
“Tôi không đi chơi, tôi mới tìm được việc làm thêm, phải làm tới 12
giờ mới tan ca.” Tôi thấy uất ức trong lòng, nước mắt chực trào ra,
nhưng mặt vẫn tỏ ra cứng cỏi, cắn chặt môi, không để cô ta nhận ra.
Cô ta hơi sửng sốt, liền “à” một tiếng, kéo tôi vào cửa, hỏi “Cậu không đủ tiền tiêu à?”
Tôi mím môi, không trả lời.
“Haiz.” Cô ta nhìn tôi, thở dài, nói “Đi ngủ đi. Sau này tôi bảo họ không khóa trái cửa.”
Tôi không dám rửa mặt, cũng không dám đánh răng, lặng lẽ leo lên giường, chui vào mền.
Tiểu Đồng nói tôi biết chọn đúng thời gian đi làm. Vì ông chủ thường
phát lương vào giữa tháng, tôi chỉ cần làm hai tuần là có thể lãnh được
tháng lương đầu tiên.
Hôm sau, tôi dậy sớm ra sân thể dục vừa chạy bộ, vừa học từ mới.
Phùng Tĩnh Nhi đang đứng trên sân, bên cạnh là một nam sinh cao ráo.
Lúc tôi chạy ngang qua họ, người nam sinh đó mỉm cười “Hi” với tôi.
Anh ta chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, lộ ra cơ ngực rắn chắc,
thoáng nhìn tôi thấy anh ta đẹp trai to cao, có vẻ là sinh viên Khoa Thể Dục.
“Hôm nay cậu có dự tiết đọc hiểu không?” Thấy tôi chạy ngang qua, Phùng Tĩnh Nhi bắt chuyện.
“Đi.”
“Điểm thi đại học môn ngoại ngữ của cậu là bao nhiêu?” Cô ta đột nhiên hỏi.
“Chín mươi lăm.” Tôi nói.
Mặt cô ta hơi tái, nhìn tôi nghi ngờ “Thật à?”
“Ừ.”
“Nghe nói trường cấp 3 quê cậu ngày nào cũng làm kiểm tra. Vừa mới
khai giảng là bắt đầu lo thi đại học. Kh