
hể nói là người
Bắc Bình[10'>” Anh hỏi tiếp “Em không có người thân, bạn bè nào ở Bắc
Kinh?”
[10'> Tên cũ của Bắc Kinh trong khoảng thời gian từ năm 1928 đến năm 1949.
“Không có. Họ hàng tám đời cũng không có.”
“Như vậy, người nhà em yên tâm để em sống xa nhà một mình?”
“Tôi là người trưởng thành. Có thể chọn lựa cuộc sống cho chính mình.”
“Ừ, mấy câu này hình như người Mỹ hay nói thì phải.”
Tôi cười khoái trá “Anh vừa hỏi tôi hai vấn đề, bây giờ tới phiên tôi hỏi anh.”
“Vậy à? Tôi hỏi hai vấn đề rồi?”
“Đúng vậy.”
“Được rồi.”
“Anh có thích Bắc Kinh không?”
“Hơi hơi.”
“Vì sao anh đặc biệt thích tới quán cà phê này?”
“Bởi vì…” Anh nghĩ ngợi một chút “Đậu xe dễ dàng.”
Tôi nhớ lại chỗ đậu xe cho người tàn tật thường để trống kia, liền
nhìn qua chân anh. Chân phải của anh ta hoàn toàn không thể cử động, lúc lên xe, anh nâng bên chân không thể cử động lên trên xe trước, sau đó
dùng sức nắm tay vịn trên xe, dùng lực của hai cánh tay, đưa cả người
lên trên ghế ngồi. Toàn bộ quá trình nhìn hơi mất thời gian, nhưng anh
làm xong trong chớp mắt.
“Em còn vấn đề gì muốn hỏi?” Anh ta quay đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt là lạ.
Tôi không dám nhìn thẳng mặt anh, chỉ cần liếc sơ cũng làm tôi choáng váng. Anh có khuôn mặt rất cá tính, không chê vào đâu được. Mặc dù chỉ
nhìn một bên, cũng rất hoàn mỹ, có thể làm mẫu để khắc lên tiền xu.
“Hết rồi.” Tôi giơ hai tay lên.
“Sự hiếu kỳ của em với người lạ chỉ có nhiêu đó thôi sao?”
“Chỉ có như vậy thôi. Rất tiếc” Tôi không thể không nói: “Nãy giờ anh luôn chạy quá tốc độ.”
“Em sợ tốc độ cao?”
“Tôi sợ cảnh sát.”
“Giờ này không có cảnh sát.” Anh thản nhiên nói. Hiển nhiên, anh thường xuyên chạy quá tốc độ.
Xe chạy không tới 10 phút là tới cổng trường tôi. Ngay cổng lớn có cửa bảo vệ, không cho xe hơi vào.
“Cảm ơn anh, dừng ở đây được rồi.” Tôi vội vàng nói.
“Chỗ em ở cách cổng xa không?”
“Không xa, đi một chút là tới rồi.” Tôi không muốn làm phiền anh.
Anh ta tìm chỗ đậu xe lại, sau đó xuống xe
“Nếu em không ngại, tôi có thể đưa em tới cửa ký túc xá được không?
Bây giờ quá khuya, cho dù ở trong trường cũng không an toàn.” Nếu là
người khác nói câu này, chắc sẽ ra vẻ ân cần quan tâm, nhưng anh lại nói hết sức thản nhiên, dáng vẻ rất ga lăng.
“Không cần, không cần đâu… thật sự không cần!” Từ trước tới nay chưa
từng được người khác chăm sóc quá mức, tôi kinh ngạc, liên tục xua tay.
“Em có biết, nếu tôi đưa em tới đây, sau đó bỗng dưng em mất tích,
thì theo pháp luật mà nói, tôi chính là nghi phạm số một không?”
Tôi nhìn anh, cười không ra tiếng.
Đi vài bước, anh còn nói thêm “Có thể tôi sẽ đi hơi chậm, có ngại
không? Tôi biết em chạy vài bước là tới nơi. Nhưng con đường phía trước
tối đen, hai bên đều là rừng cây. Tôi thà để em dành chút kiên nhẫn đi
từ từ với tôi.”
Sao người này lúc nào cũng khách sáo như vậy?
Tôi lớn tiếng đáp lại “Đương nhiên không ngại.”
Thật ra anh đi cũng không chậm lắm, nhưng rõ ràng đây không phải tốc độ anh thường đi.
“Anh từng tới trường tôi chưa?” Tôi hỏi.
“Chưa.”
“Nhưng mà, chắc chắn anh đã học đại học, đúng không?” Tôi lại hỏi.
“Tại sao? Không lẽ nhìn tôi giống dân trí thức à?”
“Ừm… cũng không phải. Tiếng Anh của anh rất hay.”
“Tôi học ở nước ngoài.”
“À. Vậy tại sao anh lại quay về? Theo tôi biết, trong nước có rất nhiều người chỉ sợ không được đi nước ngoài.”
“Có lẽ tôi thuộc số ít cá biệt.”
Tôi muốn hỏi anh nhiều điều, nhưng mấy vấn đề này không thích hợp hỏi người mới quen biết lần đầu. Nên tôi đành phải kiềm chế sự tò mò của
mình.
Tôi hy vọng con đường này mãi mãi không kết thúc, tiếc rằng, cuối cùng cũng tới kí túc xá.
“Cám ơn anh đã đưa tôi về.” Tôi chân thành nói lời cảm ơn.
“Ngủ ngon.” Anh thản nhiên nói.
Anh nhìn tôi đi vào cửa ký túc xá, sau đó xoay người rời đi. Tôi biết anh phải đi một mình hơn nửa tiếng mới ra tới cổng.
Đột nhiên lòng tôi dâng lên nỗi xúc động muốn tiễn anh về. Nhưng tôi kiềm chế được.
Tôi tưởng hôm sau sẽ còn gặp lại Lịch Xuyên, nhưng anh không xuất
hiện. Tôi không mong chờ gì nơi anh, càng không có chút mơ mộng vẩn vơ
nào. Theo tôi thấy, lòng tốt của anh là do anh có nền tảng giáo dục tốt, và đó cũng là thái độ làm người của anh. Không chỉ riêng tôi mới được
đối tốt như vậy. Từ lần đầu tiên tôi gặp anh, ấn tượng sâu đậm nhất của
tôi về anh chính là lịch sự, nho nhã. Tuy nhiên, khi nào gặp lại anh,
tôi nhất định sẽ mời anh uống cà phê để tỏ lòng biết ơn.
Một tháng dần trôi, nhân viên ca tối không gặp Lịch Xuyên lần nào
nữa. Nhưng nghe nói anh có đến lúc quán phục vụ ăn sáng. Tôi không làm
ca sáng nên cũng không biết có đúng không. Tuy Tiểu Diệp làm ca sáng
nhưng không may mắn, không được gặp anh lần nào. Cho dù là khách quen
thế nào đi nữa, nếu ít đến quán cũng sẽ bị người ta quên lãng. Huống chi khu phố này là phố tài chính, trai tài gái sắc cũng không hiếm thấy,
hầu như đầy đường. Dần dần, đề tài nói chuyện của Tiểu Đồng chuyển sang
một người đàn ông trung niên hói đầu đi xe thể thao Porsche. Mà, bãi đậu xe cạnh quán ngày càng chật, nên ông chủ cắt giảm