
n, được
không?
Tiếng Anh giọng Mỹ nhanh như súng liên thanh. Tôi đứng hình.
Anh ta cười cười, nhìn tôi thoáng vẻ đùa cợt “I thought you prefer me to speak English…”[2'>
“Đồ điên!” tôi nghĩ thầm trong lòng. Chỉ đổ cà phê lên người anh ta một lần , có cần trả thù lại không?
“Of course.”[3'> Tôi bình tĩnh nói “Please have a seat. I’ll bring the coffee to you.”[4'>
“No need, take your time. I’ll stay here waiting.”[5'> Anh một mực làm khó, chắc là muốn thấy tôi bẽ mặt.
[2'> Tôi nghĩ em thích tôi nói tiếng Anh hơn.
[3'> Đương nhiên rồi.
[4'> Mời anh ngồi, tôi sẽ bưng cà phê đến bàn anh.
[5'> Không cần đâu. Không làm mất thời gian của em. Tôi sẽ đợi ở đây.
“Tổng cộng 37 tệ.” Cuối cùng tôi đành chuyển sang nói tiếng Trung.
Anh đưa cho tôi 100 tệ. Tôi thối tiền lại cho anh.
Anh trả lại cho tôi một tờ tiền “Dư 10 tệ.”
“Xin lỗi anh.”
Tiểu Đồng đứng bên cạnh hỏi nhỏ “Anh ta uống gì?”
Đầu óc tôi trống rỗng, đỏ mặt nói “Phức tạp quá, nhất thời không nhớ ra.”
“What?!”[6'> Tiểu Đồng la nhỏ.
“I am sorry. What’s your order? Could you say that again?”[7'>
“Sure. One venti ice skinny Latte, whipped cream, with a touch of cinnamon on the top. One venti black coffee, no sugar.”[8'>
“Got it, thanks.”[9'>
[6'> Cái gì?
[7'> Thật xin lỗi, lúc nãy anh gọi gì? Anh có thể nhắc lại không?
[8'> Được chứ. Một ly Latte đá ít bọt cỡ lớn với kem đánh, rắc một
chút bột quế lên mặt. Thêm một ly cà phê đen không đường cỡ lớn.
[9'> Tôi nhớ rồi, cảm ơn.
Tôi quay đầu nói với Tiểu Đồng “Một ly Latte đá cỡ lớn, bên trên bỏ
kem đánh và một chút bột quế, thêm một ly cà phê đen cỡ lớn, không
đường.”
Tiểu Đồng thần tốc pha cà phê. Tôi đặt mấy thứ anh gọi lên khay, một
tay anh bưng khay, một tay chống gậy, đi ngay về bàn mình. Tôi cảm thấy
anh đi khập khiễng hơn thường ngày, lo anh đi chưa được nửa đường cà phê sẽ đổ ra. Đối với người chân có tật mà nói, bưng thức uống là một hành
động nguy hiểm. Nhưng cuối cùng anh cũng bưng cà phê về bàn an toàn.
Hai người ngồi bên cửa sổ nhỏ giọng trò chuyện khoảng 30 phút, cụ già đứng dậy chào tạm biệt. Người thanh niên tên “Lịch Xuyên” vẫn tiễn ông
ra tận cửa, mở cửa giúp ông, nhìn ông rời đi. Sau đó anh quay về chỗ
ngồi của mình, mở máy tính ra, bắt đầu làm việc.
Suốt buổi tối, anh gọi một phần sandwich cá ngừ, một phần salad hoa
quả, hai ly Latte. Mãi tới khi tôi tan ca, anh vẫn ngồi một chỗ không
nhúc nhích, mắt nhìn màn hình laptop, liên tục gõ chữ, giống như có rất
nhiều việc chưa làm xong.
Tôi đột nhiên nhận ra vì sao anh thích chỗ này.
Tất cả các quán Starbucks đều cho lên mạng miễn phí, nhưng lên mạng
miễn phí đương nhiên cũng không hấp dẫn gì đối với anh. Chắc là anh sống rất cô đơn, những người như vậy đều thích quán cà phê. Trong quán cà
phê luôn có người, tuy rằng không có quan hệ gì với nhau.
Lúc tan ca, tôi thay đồng phục làm việc ra, mặc lại áo thun ngắn tay thường mặc, rời khỏi quán.
Đêm khuya ở Bắc Kinh thời tiết hanh khô, quê tôi thì ẩm ướt quanh
năm. Tôi hít sâu một hơi, đi bộ dưới ánh đèn tù mù. Trạm xe buýt cách
quán không xa lắm, xe đêm mỗi tiếng có một chuyến. Tôi thường trễ chuyến xe 12 giờ, đành đứng ở chỗ ngã tư đường lạnh lẽo đợi khoảng 50 phút mới tới chuyến tiếp theo. Tôi định mua một chiếc xe đạp, nhưng Tiểu Đồng
nhắc nhở, nói đêm hôm khuya khoắt con gái đi xe buýt an toàn hơn xe đạp
nhiều.
May là tôi có thể học từ vựng mới trong lúc chờ. Ngoại trừ lúc rửa
mặt, đánh răng, đi toilet, tôi tranh thủ tất cả thời gian có được để học từ mới. Lấy sách từ mới ra, dưới ngọn đèn tù mù, tôi bắt đầu đọc thành
tiếng.
Tôi học khoảng chừng nửa tiếng, một chiếc xe bỗng dưng dừng trước mặt tôi. Một người nhô đầu ra, nói “Hi” với tôi.
Là người thanh niên tên “Lịch Xuyên”.
“Hi.” Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, có chút ngạc nhiên.
“Lên xe đi, tôi chở em về.” Anh nói, sau đó mở cửa ra.
Tôi như bị ma xui quỷ khiến leo lên xe. Ghế bằng da thật, thoải mái vô cùng.
“Em ở chỗ nào?”
“Ký túc xá Đại học Sư phạm S.”
“Gài dây an toàn đi.”
Tôi loay hoay mãi không được, mới hỏi anh “Gài như thế nào?”
Anh mở cửa xe, chống gậy nhảy xuống, đi qua phía cửa tôi ngồi, cúi
người giúp tôi tìm chỗ gài, “cạch” thế là xong. Sau đó anh quay về chỗ
ngồi của mình.
“Cám ơn.” Tôi nhỏ giọng nói.
“Không có gì.” Anh ta khởi động xe, chạy về phía trước.
Ngồi cạnh trai đẹp, tôi chỉ còn đủ sức để thở. Khoảng 5 phút sau, không ai nói gì.
“Em học khoa Ngữ Văn Anh?” Cuối cùng anh ta cũng bắt chuyện trước.
“Nếu tôi trả lời câu hỏi này của anh, thì anh phải trả lời một câu
hỏi của tôi.” Tôi nói “Anh thật sự muốn biết câu trả lời chứ?”
Anh ta hơi ngạc nhiên, nhìn tôi, gật đầu.
“Năm thứ nhất khoa Ngữ Văn Anh.” Tôi nói “Vậy tới lượt tôi hỏi. Anh tên gì?”
Anh giật mình “Hình như tôi đâu có hỏi tuổi của em, sao em muốn biết tên tôi?”
“Để công bằng mà.”
“Vương Lịch Xuyên,” Anh ta nói “Quê em ở đâu?”
“Tôi là người tỉnh khác. Tôi không thích người Bắc Kinh.”
Anh cười.
“Anh thì sao?”
“Tôi không phải người Bắc Kinh.”
“Anh nói giọng Bắc Kinh.”
“Ông nội, bà nội tôi đều là người Bắc Kinh. Hoặc có t