
g nề người muốn tìm anh gây phiền toái, anh mang theo trên
người, nó sẽ bảo vệ bình an cho anh." Hách Nhạc Đế tự tay đưa lên."Anh
mời tôi ăn bữa ăn tối, tôi lại không có cái gì báo đáp anh, con búp bê
này tôi tặng anh, hy vọng có thể giúp anh phòng tiểu nhân, thêm may
mắn."
Thượng Quan Sùng Tự chưa từng nhìn thấy món đồ chơi nhỏ này.
"Cô sẽ không phải nói với tôi, đây là thứ đang lưu hành của các học trò nhỏ trong nhà trẻ các cô chứ?"
Cô cười đến như đưa đám."Lần nào cũng bị anh đoán được."
"Tốt, quà tặng này tôi nhận lấy."
Cuối cùng hai bên lưu số điện thoại lẫn nhau, mà Hách Nhạc Đế vẫn còn vì lần gặp mặt sau, tiếp tục nói.
" Thoạt nhìn khí sắc của anh thật không tốt, tôi. . . . . . Tôi có biết
một vị sư phụ, ông ấy là thầy thuốc, cũng là thầy Phong Thủy cùng thầy
dạy khí công, ông ấy có rất nhiều bài thuốc dưỡng sinh gia truyền, có
thể giúp anh điều dưỡng thân thể. . . . . ." Nói đến phía sau, càng nói
càng nhỏ tiếng, ám hiệu như vậy, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng hiểu được.
"Đương nhiên là được." Hắn sảng khoái đáp ứng.
Cô mừng rỡ như điên, rất muốn nhảy dựng lên lớn tiếng hoan hô, chỉ là,
hiểu được phụ nữ rụt rè cũng là một ưu điểm, muốn hàm súc một chút, kín
kẽ một chút, đàn ông mới yêu thích.
Chiều nay, cô cảm thấy linh
hồn của cô đã cùng Thượng Quan Sùng Tự hòa hợp, tâm linh tựa như mùa mưa nước chảy vào đập, tràn đầy, phong phú.
Trải qua một đêm lãng mạng như vậy, thế giới của Hách Nhạc Đế trở nên rực rỡ, tựa như kính vạn hoa, nhiều màu nhiều vẻ lên.
Một đêm kia, mặc dù Thượng Quan Sùng Tự không có nói rõ "Tiến một bước quan hệ" đến tột cùng là có ý gì, nhưng anh đã đáp ứng tiếp tục cùng cô gặp
mặt, cô không thể không vui vẻ.
Vì vậy cô chuẩn bị rất nhiều bí
kíp giữ gìn sức khỏe để nói cho anh biết, còn lên trên mạng học một đống truyện cười, chuẩn bị kể cho anh nghe, nhưng kỳ quái, đã qua một tuần
lễ, điện thoại di động tựa như không tiếng động, yên lặng, Anh cũng
không gọi. Nhiều lần, cô đều nghĩ muốn chủ động gọi cho anh, quan tâm
anh, nhắc nhở anh nên nghỉ ngơi nhiều, ăn một chút đồ dinh dưỡng gì đó,
không cần giống như một con rô bốt, 24h không ngừng vận chuyển.
Nhưng là mỗi lần bấm đến số máy của anh, đầu ngón tay để ở nút send làm thế
nào cũng không thể ấn xuống. Như vậy tốt sao? Phụ nữ chủ động gọi tới,
có thể hay không quá đường đột? Động cơ có thể hay không quá rõ ràng?
Đối phương sẽ thấy thế nào, sẽ nghĩ cô là người như thế nào?
Vì
vậy cô dần dần tin tưởng những lời của anh đêm đó đều là lời khách sáo,
là vì không để cho mình quá thương tâm, cô không muốn nhớ đến bữa tối
dưới ánh nến đó nữa, cố gắng dời đi lực chú ý.
Có một buổi chiều, ngực thím Yến bị đau, vốn là thầy Cáp muốn đưa thím đi khám bệnh, nhưng ông lại đã đáp ứng một vị khách, đến nhà hắn xem phong thủy, tìm kiếm
tiền tài địa vị, cho nên ngày đó liền nhờ Hách Nhạc Đế đưa thím Yến đi
bệnh viện.
"Thím Yến, đợi lát nữa đến phòng chờ khám bệnh, thím
nhất định phải lấy thẻ bảo hiểm của cháu bị mắc kẹt ở đây lấy ra cho
cháu, trong bệnh viện rất nhiều người, thím nhất định phải lấy được
nha." Quấn lấy tay thím Yến, Hách Nhạc Đế tha thiết nhờ vả.
Vừa
đến bệnh viện, một vị tóc hoa râm, xem ra là bác sĩ rất có quyền uy,
phía sau có một đám bác sĩ trẻ tuổi hơn bám theo, dừng chân ở cửa chính, chờ một người từ một cái xe sang trọng bước xuống.
Phía trước
bệnh viện người xem bệnh không khỏi tò mò rướn cổ lên, muốn nhìn một
chút đến tột cùng là nhân vật như thế nào, lại phải điều động nhiều
người như vậy tới đón tiếp, mà Hách Nhạc Đế cùng thím Yến dĩ nhiên cũng
tò mò ngó nhìn.
Chỉ thấy một tùy tùng xuống xe trước, tiếp theo
lại mở ra cửa sau xe, đi ở đằng trước chính là Thượng Quan Sùng Tự,
người tiếp theo bước xuống xe, chính là mẹ của hắn Nguyễn Phiêu Bình.
"Mẹ, đi từ từ thôi." Thượng Quan Sùng Tự thận trọng đỡ mẹ mình bước xuống xe.
Nguyễn Phiêu Bình thoạt nhìn rất gầy yếu, vừa nhìn chính là bẩm sinh mất cân
đối, coi như cố gắng điều dưỡng thân thể thế nào cũng vô dụng, bệnh đã ở giai đoạn vô cùng nghiêm trọng. Đầu của bà nho nhỏ, sắc mặt tái nhợt,
mặt mộc mạc bảo thủ, bề ngoài xem ra so tuổi thật xem ra còn lớn hơn
mười tuổi.
Khi Hách Nhạc Đế cùng thím Yến đồng thời bắt gặp một
màn này thì một người là hận không được xông lên phía trước, chủ động
lên tiếng chào hỏi, một người còn lại là lập tức xoay người, giống như
thấy chủ nợ đến đòi tiền nên bỏ chạy.
Hách Nhạc Đế xoay người đuổi theo, " Thím Yến, thím làm sao vậy, thím thấy không thoải mái sao?"
"Đúng rồi, đúng rồi, chúng ta nhanh đi lên lầu, ta thật không thoải mái!"
Thím Yến không dám quay đầu lại, nhưng tay bị Nhạc Đế nắm lấy, chạy cũng không chạy được.
Đồng thời ở nơi này cũng có ngươi hơi chút thất thần, Thượng Quan Sùng Tự đỡ lấy mẹ của mình, đi tới trước mặt hai người.
"Mẹ lớn? !" Hắn kinh ngạc kêu to một tiếng, nằm mộng cũng không nghĩ ra ở nơi này lại tìm được mẹ lớn mất tích đã lâu.
"Mẹ lớn?" Hách Nhạc Đế đầu dưa hỗn loạn, không hiểu nhìn thím Yến.
Nguyễn Phiêu Bình hết sức kích động tăng nhanh bước chân,