
ện chung quanh, xem chỗ
nào lấy số, chỗ nào chẩn bệnh, chỗ nào kiểm tra, vân vân. Ngày mai chú thím tới
cô sẽ có thể phát huy tốt tác dụng dẫn đường.
Đương ở bệnh viện xem qua xem lại khắp nơi, tại một
góc quanh Bạch Lộ chạm phải một khuôn mặt quen thuộc, là Thượng Vân. Trong tay
ôm một bó hoa tươi, có lẽ là đến thăm người bệnh.
Sau khi kết thúc quan hệ một cách lặng lẽ với Dương
Quang, Bạch Lộ không còn gặp lại anh, cũng không gặp lại người nhà của anh. Vụ
án của Dương Quang vừa kết thúc, Thượng Vân liền không gọi điện cho cô nữa. Cô
giống như khúc mía bị người ta nhai nuốt hết chất ngọt, nhổ ra một bên không ai
để ý.
Lúc này bất ngờ gặp nhau, giật mình xong, Bạch Lộ vẫn
xưng hô với bà như trước kia: “Dì Thượng.”
Thượng Vân khẽ gật đầu không nóng không lạnh, coi như
là đáp lại cô. Ngần ngừ giây lát, cô rốt cuộc không nhịn được: “Hiện giờ Dương
Quang vẫn tốt chứ ạ?”
“Rất tốt, hai tháng nay nó với Manh Manh cùng đi Vân
Nam. Vừa lúc nghỉ hè, Manh Manh rảnh rỗi liền theo nó đi ra ngoài giải khuây.
Hai đứa nó ở Vân Nam chơi rất vui vẻ, không cần cô lại phí công lo lắng.”
Dường như sợ cô vẫn mang ảo tưởng trong lòng, ngừng
một lát, Thượng Vân càng nói thẳng: “Bạch Lộ, Dương Quang và cô đã không còn
quan hệ gì nữa. Giờ nó và Manh Manh đang yêu nhau, tôi hy vọng về sau cô đừng
bao giờ quấy rầy nó nữa.”
Trong lòng Bạch Lộ khẽ chợn, như thể có gì đó bị chặt
đứt. Trong mắt dâng lên một tầng hơi nước, nước mắt từng chút từng chút bao phủ
đôi mắt. Thực ra trước đây cô đã sớm biết, nếu cô và Dương Quang chia tay, Ninh
Manh chớp lấy cơ hội trở thành bạn gái của anh chỉ là chuyện sớm muộn. Thế
nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.
Hơn nữa, dự liệu là một chuyện, thực sự nghe được tin
tức này, Bạch Lộ vẫn cảm thấy khó chịu. Rất khó chịu rất khó chịu.
Đêm đó, Bạch Lộ nằm trong căn phòng mới thuê trằn trọc
không ngủ được. Thứ nhất là do thời tiết nóng quá, phòng ở vừa nhỏ vừa oi bức;
thứ hai là cứ luôn không tự chủ được mà nhớ đến Dương Quang.
Thời gian cô và Dương Quang yêu đương bên nhau, là hai
năm vui sướng nhất trong đời cô cho đến nay. Nhưng sự tồn tại của anh tựa như
một tia nắng mặt trời nhỏ bé chiếu qua song sắt cửa sổ, vầng sáng bảy màu lướt
qua trong chớp mắt, bỏ cô lại trong thế giới sau song sắt càng thêm tăm tối sau
khi ánh nắng qua đi.
Dương Quang rời bỏ cô, rời bỏ mà trong lòng vẫn mang
oán hận, cô thậm chí không có cách nào giải thích được gì với anh. Cô hy sinh
bản thân để cứu anh, kết quả lại chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi về phía người
con gái khác.
Vừa nghĩ đến đây, trái tim như bị dao cắt, Bạch Lộ gần
như suốt đêm thức trắng.
Vài ngày liên tục ngủ không ngon giấc, trưa hôm sau
khi Bạch Lộ đến nhà ga đón người, trạng thái tinh thần không tốt, đầu đau lâm
râm. Chen chúc trong biển người tấp nập ở ga, đầu càng thêm đau.
Đang khó chịu thì di động reo, cô cứ tưởng thím nhỏ
gọi đến, nhưng giọng nói vang lên bên tai lại lạnh lẽo như băng kết ngàn năm:
“Bạch Lộ, cô đi đâu mất rồi? Ai cho cô dọn đi hả?”
Là Chương Minh Viễn, nghe giọng điệu có vẻ không tốt.
Không phải Chương Minh Dao nói chị ta sẽ giải quyết bên phía Chương Minh Viễn
sao? Hôm kia cô suốt đêm dọn đi, hôm qua phía anh ta cả ngày không hề có động
tĩnh gì, cô còn tưởng đã thực sự thoát thân. Ngờ đâu… Cô chỉ cảm thấy đầu càng
đau hơn: “Chị anh bảo tôi dọn đi.”
“Nhưng ngay từ đầu tôi đã nói rất rõ ràng với cô, cô
dọn qua sống với tôi, cho đến khi nào tôi bảo cô chuyển đi mới thôi. Còn chưa
tới lúc tôi bảo cô dọn đi, nên bây giờ cô tập tức chuyển về lại cho tôi.”
Đầu đau đến không chịu nổi, trong lòng vì chuyện của
Dương Quang mà vẫn còn khó chịu. Hai cái khó chịu gộp vào với nhau, thể xác lẫn
tinh thần đều mệt mỏi, Bạch Lộ gần như phát khóc gào vô điện thoại: “Chương
Minh Viễn anh buông tha tôi có được không? Đừng cho rằng tôi dọn đi khỏi chỗ
anh liền chạy tới tìm Dương Quang tiếp tục cuộc sống hạnh phúc hai người. Anh
ấy đã có bạn gái mới rồi, anh ấy sẽ không cần tôi nữa. Anh nghe được tin này có
cảm thấy rất hả giận rất thoải mái không hả?”
Đầu kia điện thoại yên lặng giây lát, đột nhiên nói
sang chuyện khác: “Cô tới nhà ga làm gì?”
Hả, làm sao anh ta biết cô đang ở nhà ga? Ngẩn ra một
lúc, Bạch Lộ mới phản ứng nhận ra loa phóng thanh của nhà ga đang thông báo
đoàn tàu số N sắp về ga, chính là đoàn tàu mà chú thím cô ngồi. Cô bèn trả lời
qua loa: “Tôi tới đón người.”
“Đón ai?”
Bạch Lộ không muốn nhiều lời: “Không liên quan đến
anh.”
Anh ta cũng không hỏi thêm: “Đón người xong mau quay
lại đây. Bạch Lộ, tôi mặc kệ chuyện của cô, dù sao tôi chưa cho cô dọn đi thì
cô không thể đi. Hôm đó tôi cũng không cầm dao bức ép cô, mà là lựa chọn do
chính cô chọn lấy, lựa chọn của mình thì tự mình phải chịu trách nhiệm, đừng có
đổ trách nhiệm lên tôi. Ban đầu đúng ra cô không nên tự mình trêu chọc tôi, bây
giờ đừng có đứng trước mặt tôi khóc lóc sướt mướt đòi thông cảm, tôi không chịu
nổi màn này đâu.”
Cô thực sự tức muốn khóc, nhưng lại hít sâu một hơi
nuốt nước mắt vào trong, tự nhủ c