
Minh Viễn, phòng cô thuê trước
đây đã trả lại từ lâu, nhất thời cô biết tìm đâu ra chỗ cho chú thím ở đây?
Huống hồ chỉ trọ trong vài ngày, muốn thuê phòng cũng
chẳng có cách nào. Bây giờ thuê nhà trọ tối thiểu cũng phải trả một đặt ba,
nghĩa là trả tiền thuê một tháng cộng thêm tiền đặt cọc ba tháng, nếu chỉ ở vài
ngày không khỏi quá tốn kém. Đến ở chỗ Thiệu Dung cũng không thích hợp, lại còn
không phải là chú thím của chị ấy, huống chi cô đã làm phiền chị quá nhiều rồi.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, trong chốc lát chưa kịp trả lời,
thím nhỏ ở đầu kia điện thoại liền có chút hiểu lầm.
“Bạch Lộ, cứ cho là thím cùng chú cháu trước đây đối
xử với cháu không đủ tốt, nhưng chí ít cũng không phải quá tệ đúng không? Tốt
xấu gì cũng đã nuôi cháu khôn lớn. Tuy rằng chuyện cháu lên đại học chú thím
không đóng góp, nhưng chừng đó năm thay cha mẹ cháu nuôi nấng không có công
cũng có sức. Bây giờ chú cháu cần tới thủ đô khám bệnh, chẳng lẽ đến chỗ cháu ở
vài ngày cũng không được? Phần tình cảm thân thích này suy cho cùng vẫn phải có
chứ.”
Điều này là chắc chắn, dù thế nào đi nữa, Bạch Lộ rốt
cuộc cũng ở nhà các chú mà khôn lớn đến nay, họ chung quy vẫn có công ơn nuôi
dưỡng đối với cô. Cô vội vàng giải thích: “Thím nhỏ, cháu không có ý đó. Chỉ là
tạm thời không có chỗ cho chú thím ở, bởi vì hiện giờ cháu cũng đang tá túc nhà
người khác. Có điều thím yên tâm, cháu nhất định sẽ tìm chỗ cho chú thím trọ.”
Lúc này thím nhỏ mới hài lòng: “Bạch Lộ, vậy đành nhờ
cháu. Có chỗ ở là được rồi, tốt xấu gì cũng không quan trọng. Thím biết một
mình cháu ở Bắc Kinh cũng không dễ dàng gì, nếu không phải thực tình không có
cách nào, thím cũng không dám đến làm phiền cháu. Đến Bắc Kinh khám bệnh, lộ
phí cùng chi phí điều trị cũng đã tốn không ít, nếu còn phải chi tiền ăn ở thì
càng tốn kém hơn. Tốt nhất cháu tìm chỗ nào có thể cho chú thím tự nấu cơm ấy.”
Yêu cầu của thím nhỏ càng khiến Bạch Lộ hết đường xoay
sở. Vốn dĩ cô còn định nếu quả thực không xong thì cứ đến một khách sạn nhỏ
thuê phòng cho chú thím ở vài ngày. Thế nhưng thím còn muốn có chỗ nấu ăn, cô
biết đi đâu tìm ra chỗ như vậy đây?
2.
Cuối cùng Bạch Lộ vẫn quyết định đi thuê nhà trọ, sau
khi tan làm cô một mạch chạy đến vài công ty môi giới nhà đất, muốn hỏi xem
liệu có nhà cho thuê ngắn hạn hay không, giá có cao một chút cũng được. Thế
nhưng người ta vừa nghe đều lắc đầu: “Chủ nhà không đồng ý cho thuê ngắn hạn,
ngại phiền hà.”
Chạy khắp nơi cả buổi mà không mảy may thu hoạch được
gì. Khi Bạch Lộ kéo đôi chân đau mỏi về đến nhà, ngoài dự kiến phát hiện Chương
Minh Dao đang ngồi trong phòng khách. Vẫn mặc một bộ đồ công sở thanh lịch như
trước, bên tay đặt một túi công văn. Trông thấy cô, vẻ mặt của chị ta tỏ ra
lạnh nhạt hàm chứa chút khinh thường ngấm ngầm: “Rốt cuộc cũng về, tôi chờ cô
lâu lắm rồi.”
Mặc dù không biết Chương Minh Dao vì sao muốn chờ
mình, nhưng Bạch Lộ không khó đoán ra được nguyên nhân.
Lần đầu tiên nhìn thấy Chương Minh Dao, cô liền nhạy
cảm nhận ra chị ta không thích mình, nhất định chị ta cho rằng cô là loại gái
đào mỏ một lòng một dạ muốn vơ vét trục lợi từ trên người em trai mình. Theo lẽ
thường mà nói, con gái xuất thân nghèo hèn cùng con trai xuất thân giàu có thân
cận quá mức với nhau, chung quy cũng khó tránh khỏi bị người khác phỏng đoán
như thế.
Thực ra không chỉ mình Chương Minh Dao, các đồng
nghiệp không rõ nội tình ở công ty cũng dựa vào phỏng đoán mà phán lung tung đủ
thứ. Đều cho rằng cô vì đã bám được cành cao là Chương Minh Viễn nên mới vứt bỏ
bạn trai. Chuyện ngồi lê đôi mách khó tránh khỏi bay đến tai cô, cô không hơi
sức đâu đi giải thích. Giải thích gì chứ, có giải thích cũng vô dụng, dù sao
cuộc sống của cô cũng chẳng thể quay lại như trước kia.
Bạch Lộ đúng mực đi qua, ngồi xuống một bên: “Xin hỏi
chị có chuyện gì ạ?”
Chương Minh Dao không đáp mà hỏi ngược lại: “Cô có
biết Minh Viễn đã có vợ sắp cưới không?”
Cô đương nhiên biết, trên thực tế trước khi Chương
Minh Viễn bảo cô dọn đến, cô còn đem chuyện này ra thử xoay chuyển tình thế:
“Anh đừng quên mình đã có vợ chưa cưới, chuyện tôi chuyển đến nếu bị cô ấy
biết, anh sẽ gặp phiền phức đó?”
Anh ta một câu dội ngược lại cô: “Chuyện phiền phức
của tôi không cần cô bận tâm.”
Lúc này Chương Minh Dao lại nhắc đến ba chữ vợ sắp
cưới, cô chỉ có thể cười khổ: “Em biết, nhưng anh ấy kiên trì muốn em dọn tới
đây.”
Chương Minh Dao vô cùng nhạy bén: “Ý cô là, thực ra cô
hoàn toàn không muốn dọn tới?”
Bạch Lộ đón lấy ánh mắt dò xét của chị ta, vô cùng
thản nhiên: “Tất nhiên rồi, em cũng không có cách nào. Chị Chương, chị có thể
cho rằng em có mưu đồ với em trai chị. Nhưng trên thực tế hoàn toàn không phải
vậy. Em có nỗi khổ tâm, tin hay không thì tùy chị.”
“Nếu đã thế, vậy bất kỳ lúc nào cô cũng có thể dọn đi,
về phía Minh Viễn tôi sẽ giải quyết giùm cô.”
Bạch Lộ ngẩn người, không ngờ sự tình lại có thể
chuyển biển như vậy. Cô còn tưởng ít nhất phải theo Chương Minh Viễn mất cả
năm, không ngờ Chương Minh Dao thế mà lại làm