
ngào của hai người. Thực ra anh ta không hề có
hứng thú với cô, đêm ở khách sạn kia là do cô chủ động, đem thân ra làm mồi nhử
đặt bẫy. Kết quả, bẫy đến cuối cùng cô lại đem chính mình cho vào tròng.
Cũng may cái gọi là chung sống này không cần phải
chung giường, cô vì thế mà thầm vui mừng khôn xiết. Nếu Chương Minh Viễn có
điểm nào tốt thì đây chắc chắn là một, anh ta không phải đồ quỷ háo sắc. Có
điều tuy anh ta không chạm đến cô, nhưng khi nói chuyện với cô thường giở giọng
mờ ám, cứ như thể quan hệ của hai người thân mật lắm, cô biết anh ta chỉ muốn
chọc cô khó chịu mà thôi. Cho nên mỗi lần như thế, cô đều tỏ thái độ lạnh tanh
không thèm để ý tới anh ta.
Thấy cô không đếm xỉa đến mình, hai tay anh ta xòe ra
làm bộ thở dài: “Em làm nhân tình thế nào vậy, tôi về nhà không những không mỉm
cười chào đón, lại còn tỏ thái độ cho tôi coi nữa.”
Cô thực tình không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: “Nếu
chê tôi làm không tốt, vậy anh đổi một cô khác biết làm tốt là xong.”
“Tôi tìm đâu ra người tốt hơn bây giờ, em chỉ tôi với.”
Trong lòng cô chợt động, giọng nói phút chốc cũng nhu
hòa đi vài phần: “Chương Minh Viễn, thực ra trong công ty có vài đồng nghiệp nữ
trẻ tuổi chưa kết hôn vô cùng hâm mộ cố vấn đại nhân anh. Nếu anh đồng ý, tôi
giới thiệu cho anh.”
Đem chìa khóa trong nay ném một tiếng cạch lên bàn
trà, vẻ cười như có như không trên khóe môi Chương Minh Viễn mang theo đôi chút
lạnh lùng: “Em muốn tìm người thế chân để mình thoát thân ư? Đừng có mơ, tôi
nói em biết nhé Bạch Lộ, trước nay chưa bao giờ có người giở trò với tôi như
vậy, hơn nữa không chỉ một lần, cho nên tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông
tha cho em.”
Tâm tư bị anh ta nhìn thấu, Bạch Lộ nhất thời có phần
thẹn quá hóa giận, tức khắc càng thêm lạnh mặt: “Được, nếu đã như vậy, anh đừng
trách tôi làm không đủ tốt. Xin lỗi, thái độ của tôi là vậy đó, chê không vừa
mắt thì anh nhìn ít đi một chút.”
Sau đó cô đi thẳng về phòng, đóng cửa đi ngủ. Trong
phòng khách, Chương Minh Viễn vẫn chưa ngủ, tiếng ti-vi mở rất to, ầm ĩ muốn
chết, cô nghĩ anh ta nhất định là cố ý. Nhưng cũng không định đi ra bảo anh ta
nhỏ tiếng lại, bèn nhẫn nhịn tạp âm bịt tai mà ngủ, nhưng rốt cuộc vẫn không
ngủ nổi.
Mãi đến khi quá nửa đêm Chương Minh Viễn tắt ti-vi về
phòng đi ngủ, trong nhà yên tĩnh trở lại, Bạch Lộ vừa nãy còn mệt mỏi cuối cùng
mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ban đêm ngủ không ngon, buổi sáng Bạch Lộ tự nhiên
liền ngủ quên, vừa tỉnh dậy thì phát hiện đã chín giờ. Cô cuống quít nhảy xuống
giường, nhanh như chớp rửa mặt chải đầu thay quần áo.
Cửa phòng ngủ Chương Minh Viễn mở rộng, rõ ràng anh ta
đã dậy rồi, nhưng trong nhà không thấy bóng người. Anh ta chính là kiểu thần
long thấy đầu không thấy đuôi như thế. Trong căn nhà này, anh ta khi nào đi khi
nào tới hoàn toàn không theo quy luật thời gian nào cả, cô cũng chẳng buồn quan
tâm hay hỏi han.
Xuống dưới lầu, Bạch Lộ vội vội vàng vàng đi ra phía
ngoài. Ở trong khu dân cư xa hoa này, người đi đứng hấp ta hấp tấp giống cô cực
kỳ ít, bởi vì ở đây nhà nhà đều lái xe thay đi bộ, giờ đi làm hay tan ca, khả
năng chỉ có mỗi cô là ra vào hoàn toàn dựa trên đôi chân của mình.
Trên đường lại kẹt xe, chặt cứng như nêm cối, lúc chạy
được đến công ty đã là mười giờ hơn, Bạch Lộ căn bản đã lỡ mất buổi làm sáng.
Cô cực kỳ hối lỗi: “Xin lỗi chị Hoắc.”
“Không sao, dù sao hôm nay cũng không có việc gì. Ồ,
làm sao mà trên mắt em lại có hai vành đen thui to oành vậy, đêm qua không nghỉ
ngơi tốt hử? Nếu không khỏe thì về nhà nghỉ đi, chị cho phép em nghỉ một ngày.”
Bạch Lộ lắc đầu không cần nghĩ ngợi: “Không cần đâu,
em không sao ạ.”
Giữa trưa, thế nhưng lại có chuyện tìm đến cửa. Khi di
động đổ chuông, Bạch Lộ vừa nhìn qua hiển thị trên màn hình liền cảm thấy kỳ
lạ. Là mã vùng điện thoại của Vô Tích, chắc là chú hay thím nào đó của cô gọi
đến. Bình thường họ rất ít khi gọi điện cho cô, cô cùng chỉ nhân dịp lễ tết mà
gọi điện lễ phép hỏi thăm đôi câu. Mặc dù cô được nhà hai chú thay phiên nhau
nuôi lớn, nhưng thực sự cầu thị mà nói, tình cảm không hề gắn bó. Ý nghĩa của
bốn chữ ăn nhờ ở đậu, cô hiểu và nhận thức sâu sắc qua những ngày tháng ở nhà
các chú. Vì vậy sau khi đến Bắc Kinh, cô không giữ liên lạc mật thiết gì nữa.
Đưa lên nghe, là điện thoại của thím nhỏ gọi tới. Ban
đầu vòng vo quanh quẩn cả buổi, cuối cùng mới ấp úng giải thích rõ ý đồ. Hóa ra
bệnh đau dạ dày nhiều năm nay của chú nhỏ gần gây liên tục tái phát, ở bệnh
viện thành phố không tìm ra nguyên nhân, hai vợ chồng định đến Bắc Kinh khám
bệnh, bởi vì cảm thấy bệnh viện ở thủ đô chắc sẽ tốt hơn ít nhiều.
“Bạch Lộ, thím nghe người ta nói, thực ra đến Bắc Kinh
khám bệnh có một số chi phí khám chữa bệnh còn rẻ hơn ở quê, tay nghề của bác
sỹ cũng giỏi hơn. Cho nên muốn theo chú cháu cùng đến Bắc Kinh làm kiểm tra
tổng quát. Lần này đến đây, chỗ cháu liệu có tiện cho chú thím ở vài ngày
không?”
Bạch Lộ ngây người, đây thực sự là vấn đề khó khăn đối
với cô. Hiện giờ cô đang ở tại căn hộ của Chương