
g?”
Bạch Lộ đột nhiên ngất xỉu ư? Sáng nay lúc gọi điện
cho cô vẫn còn khỏe lắm mà. Chương Minh Viễn hoảng hốt, nhưng không để lộ ra,
cố sức trả lời thật lãnh đạm: “Biết rồi, tôi sẽ cho người qua xem sao.”
Chần chừ giây lát, Chương Minh Viễn vẫn gọi di động
cho lái xe Đại Cường đang chờ bên ngoài, báo một cái địa chỉ: “Tôi có một người
bạn ở chỗ này, vừa nãy gọi điện đến nói đột nhiên bị choáng, anh chạy qua xem
tình hình như thế nào rồi báo tôi biết.”
Hiện giờ Chương Minh Viễn đi đâu cũng đều không tự
mình lái xe mà phải nhờ tài xế lái thay. Lão già đã ra lệnh sống chết: “Bố thực
sự chịu không nổi bị mày dọa rồi, mày hiếu thảo một chút cho bố an tâm sống qua
vài ngày vui vẻ đi.”
Lái xe Đại Cường vâng lời đi qua, Chương Minh Viễn
tiếp tục ngồi trong câu lạc bộ xem biểu diễn. Nhưng diễn xuất dường như không
tuyệt vời như ban nãy, không còn hấp dẫn anh nữa, càng xem càng tẻ nhạt vô vị.
Hở một tí lại lấy điện thoại ra kiểm tra, xem liệu có cuộc gọi nhỡ nào bị tiếng
nhạc át đi mà không phát hiện ra không.
Di động cuối cùng cũng đổ chuông, hiển thị gọi đến là
Đại Cường, anh lập tức nghe máy: “Thế nào rồi?”
Giọng nói của Đại Cường hết sức kinh hoảng: “Xin lỗi
Chương tiên sinh, tôi đã sắp đến nơi được dặn, thế nhưng tới ngã tư đột nhiên
có một đứa bé lao ra, tôi kịp thời phanh xe, nhưng vẫn bị người ta chặn lại
không cho đi. Nói cái gì mà đứa bé bị trầy xước, nhất định phải đến bệnh viện
kiểm tra tỉ mỉ.”
Anh nhăn mày: “Được rồi, anh mang đứa trẻ đi kiểm tra
trước đi.”
Cúp điện thoại xong, Chương Minh Viễn trực tiếp nói
với Âu Vũ Trì: “Cho tớ mượn xe chút.”
Âu Vũ Trì sửng sốt: “Cậu tha cho tớ đi, cái gì tớ cũng
có thể cho cậu mượn nhưng không dám cho mượn xe đâu, bị lão già nhà cậu biết
được thì tớ thảm chắc luôn. Không phải cậu có lái xe chờ bên ngoài sao?”
Chương Minh Viễn không rảnh nói nhiều: “Anh ta vừa đi
rồi, anh ta ở đây tớ còn tìm cậu làm gì. Không cho mượn vậy thì cậu chở tớ một
chuyến đi. Vốn không định làm trở ngại cậu tiếp tục coi biểu diễn, nhưng cậu
không phối hợp thì tớ cũng hết cách.”
3.
Khi Bạch Lộ mở mắt ra, phát hiện chính mình đang nằm
trong phòng bệnh trắng toát như động tuyết của bệnh viện, chú nhỏ và thím nhỏ
đang ngồi kế bên thì thầm nói chuyện. Thấy cô tỉnh lại, hai người nhất loạt vây
tới, vẻ mặt vui mừng: “Cuối cùng cũng tỉnh, tỉnh là tốt rồi.”
Thoạt đầu cô có chút mơ hồ, nhưng rất nhanh nhớ ra
chuyện xảy ra đêm qua, cực kỳ áy náy: “Ngại quá, chú thím, vốn dĩ nói cháu dẫn
chú thím đến bệnh viện khám, kết quả lại để chú thím đưa cháu vào viện trước
mất.”
Ai dè thím nhỏ lập tức xua hai tay: “Thím và chú cháu
vừa tới Bắc Kinh, nào có biết cổng bệnh viện Bắc Kinh mở bên nào đâu! Tối qua
là bạn cháu chạy tới đưa cháu đi viện đấy!”
Cô ngây người: “Bạn cháu, bạn nào của cháu?”
Thím nhỏ không nói rõ, chỉ bảo tối qua sau khi cô té
xỉu cả hai ông bà đều hoảng hốt lo sợ, liền lấy di động của cô gọi cho cấp trên
mà cô vừa gọi điện xin nghỉ phép nhờ giúp đỡ. Người nhận điện rõ ràng là nữ,
nhưng chạy tới lại là hai chàng trai. Gõ cửa hỏi Bạch Lộ có phải ở đây không,
bà cho hai người vào xong, chàng trai cao cao vừa nhìn thấy bộ dạng mặt mày tái
xanh hôn mê bất tỉnh của cô liền bế lên bảo phải đưa đi bệnh viện.
“Hai cậu bạn kia của cháu trông có vẻ rất có lai lịch,
điện thoại một cái liền gọi đến một vị bác sỹ chuyên khoa tới kiểm tra cho
cháu. Bác sĩ nói cháu chỉ bị cảm nắng, không cần lo lắng, có điều khi ngất xỉu
trán đập vào bàn trà, bị bầm một khối. Sợ não bị chấn động, đề nghị tốt nhất là
nhập viện quan sát hai mươi tư giờ. Họ liền yêu cầu một phòng bệnh đơn. Ý thím
là phòng bệnh đơn nhất định bất tiện, chỉ cần nằm đại một giường phổ thông nào
đó chịu đựng một ngày là được, có thể tiết kiệm chút nào hay chút ấy. Nhưng vị
Chương tiên sinh bế cháu tới bệnh viện kia lại nói tiền thuốc men cậu ta sẽ lo.
Lộ Lộ, rốt cuộc cậu ta là bạn thế nào với cháu? Có phải bạn trai không?”
Chương tiên sinh trong miệng thím nhỏ, Bạch Lộ vừa
nghe tự nhiên liền biết chính là Chương Minh Viễn, người còn lại là ai? Cô đoán
rất có thể là Âu Vũ Trì hoặc một người bạn nào khác của anh ta. Tối qua không
ngờ là anh ta đến đưa cô đi viện, cô có phần ngạc nhiên. Câu hỏi của thím nhỏ
khiến cô dở khóc dở cười: “Không phải ạ, thím nhỏ nghĩ đi đâu vậy. Anh ta… anh
ta là cố vấn của công ty bọn cháu, cũng coi như là cấp trên của cháu.”
Vẻ mặt của thím nhỏ rõ ràng không tin: “Nếu cậu ta chỉ
là cấp trên của cháu, cớ sao lại nói mình sẽ phụ trách tiền thuốc men? Hơn nữa
cậu ta không nhận mình là cấp trên của cháu, chỉ nói là bạn cháu thôi.”
Bạch Lộ không biết làm sao giải thích quan hệ phức tạp
giữa cô và Chương Minh Viễn, bèn chống đỡ qua loa: “Anh ta chỉ khách sáo một
tiếng ấy mà, cháu sao có thể để anh ta trả tiền thuốc chứ.”
Thím nhỏ xem xét bộ dạng không muốn nói thêm của cô
cũng không truy hỏi nữa, bèn thuận theo ý cô nói tiếp: “Lộ Lộ, cậu ta thực sự
là cấp trên của cháu nha! Vậy cấp trên này của cháu cũng nhiệt tình ghê. Đúng
rồi, thím thấy cậu ta có v