
cứu tinh của cô.
“Chị Chương, em cảm ơn chị. Em sẽ dọn đi ngay lập
tức.”
Bạch Lộ không nói hai lời liền thu xếp đồ đạc, đồ cô
mang đến đây vốn dĩ cũng không nhiều, mặc dù một mình sống ở Bắc Kinh chừng đó
năm cô cũng có không ít vật dụng hành lý, nhưng đại đa số đồ đạc cô đều gởi lại
ở chỗ Thiệu Dung. Lúc dọn đến nơi này của Chương Minh Viễn, cô chỉ mang theo
vài bộ quần áo để thay cùng đồ dùng hằng ngày cần thiết, chỉ cần một vali du
lịch là sắp xếp hết.
Chương Minh Dao chú ý đến hành lý đơn giản của cô,
trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc im lìm: “Sau khi rời khỏi đây cô có chỗ nào
để đi chưa?”
“Có, chị không cần lo đâu.”
Bạch Lộ đã nghĩ kỹ, rời khỏi đây xong đêm nay tạm thời
ngủ lại chỗ Thiệu Dung, ngày mai sẽ đi thuê nhà trọ. Chú thím đến Bắc Kinh khám
bệnh vừa may cũng có chỗ ở.
Khi Bạch Lộ kéo vali hành lý đến quán bar Kỷ Hồi Túy
của Thiệu Dung, chị đang chào hỏi một người khách nam tao nhã ngồi một mình.
Khuôn mặt xinh đẹp đầy đặn mỉm cười khanh khách, bộ dạng nhìn nhau tình tứ vô
hạn. Cô có chút sững sờ, bởi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt kiểu này của Thiệu
Dung.
Thiệu Dung còn giới thiệu vị khách nam tao nhã tuổi
ngoài ba mươi kia với Bạch Lộ: “Bạch Lộ, vị này là Thành tiên sinh.”
Cô càng ngây người, bởi Thiệu Dung chưa từng giới
thiệu khách cho cô biết, nói không muốn cô đáp lời với mấy gã đàn ông chẳng ra
gì kia. Vị Thành tiên sinh này, hiển nhiên là một ngoại lệ.
Nói riêng với nhau, Thiệu Dung quả nhiên thừa nhận, cô
rất có cảm tình với Thành tiên sinh. Nói anh ta không phải loại đàn ông quen
với những chốn trăng hoa, đến nơi này là chuyện ngoài ý muốn, cùng mấy người
bạn đi uống một ly cho vui. Thoạt đầu cô cũng chỉ tiếp đãi bình thường, nhưng
dần phát hiện người đàn ông này rất lịch sự giữ lễ, không hề có hành vi sai
quấy đối với cô, lời nói cử chỉ cũng tôn trọng có thừa, dần dà khiến cô phải
tiếp đãi với một con mắt khác.
Bạch Lộ nhận ra manh mối, bèn dè dặt cẩn thận hỏi:
“Chị Dung Dung, có phải chị thích anh ta rồi không?”
Thiệu Dung cười nhạt một cái, nụ cười thê lương: “Em
yên tâm, mặc dù chị có cảm tình với anh ta, nhưng sẽ không dễ dàng phải lòng
anh ta. Cái thứ tình yêu này, không phải loại con gái như chị xứng đáng có
được.”
Biết được Bạch Lộ dễ dàng dọn khỏi chỗ Chương Minh
Viễn như vậy, Thiệu Dung hơi kinh ngạc: “Thoát thân nhẹ nhàng thế sao, cũng
tốt, cứ ở lại chỗ chị trước đã, nhà trọ có thể từ từ tìm, không cần vội.”
“Không được, em định hai ngày này phải thuê được chỗ
trọ, chú thím nhỏ của em muốn tới Bắc Kinh khám bệnh.”
Ngày hôm sau Bạch Lộ xin nghỉ không đi làm, đội nắng
chang chang chạy đi tìm nhà trọ. Chú thím lần này lên định đi bện viện Hiệp Hòa
Bắc Kinh khám bệnh, cô nghĩ tốt nhất là thuê một căn phòng gần bệnh viện Hiệp
Hòa. Đi hỏi bao nhiêu công ty môi giới, xem hết bao nhiêu phòng cho thuê cũng
không hài lòng. Có cái trang bị không đầy đủ, có cái đầy đủ thì giá lại quá cao.
Cuối cùng một công ty giới thiệu cho cô một nhà ở ghép, trang bị trong nhà tuy
có hơi cũ nhưng đầy đủ mọi thứ.
“Nhà trọ này có hai phòng ở, hơn bốn mươi mét vuông.
Hiện tại một phụ nữ vừa ly hôn đang thuê phòng lớn, còn lại một phòng nhỏ, tiền
thuê mỗi tháng một ngàn ba. Phòng khách, nhà bếp, nhà vệ sinh dùng chung. Thế
nào? Có muốn đến xem phòng không?”
Bạch Lộ cảm thấy vẫn có thể gánh được tiền thuê này,
sau khi đi xem phòng xong cũng căn bản hài lòng, nghĩ thầm thôi chọn nơi này
đi. Lúc ký hợp đồng cứ theo quy củ trả một đặt ba, cô trả một lần hết năm ngàn
hai, lấy được chìa khóa phòng xong lập tức gọi điện thoại cho thím nhỏ. Nói bà
hay vấn đề chỗ ở đã được giải quyết, chú thím có thể tới khám bệnh bất cứ lúc
nào.
Thím nhỏ dĩ nhiên rất vui mừng, nửa tiếng sau liền gọi
điện lại cho cô nói đã mua được vé đêm nay, giữa trưa mai là tới.
“Có bệnh vẫn là nên đi kiểm tra càng sớm càng tốt,
ngâm càng lâu trong lòng chung quy càng thấp thỏm. Bạch Lộ, ngày mai cháu có
rảnh không ra ga đón chú thím chút? Tất nhiên nếu cháu không rảnh thì cứ nói
thẳng địa chỉ cho chú thím, thím và chú cháu từ từ tìm tới cũng được.”
Lời lẽ khách sáo của thím nhỏ cô tự nhiên không cho là
thật: “Cháu rảnh, cháu có thể đến đón chú thím. Ga Bắc Kinh rất lớn, thành phố
Bắc Kinh càng lớn, cháu không đến đón thì chú thím khó lòng tìm đến chỗ cháu.”
Phải nói chuyện thuê phòng tiến hành quá sức thuận
lợi, giải quyết xong một vấn đề lớn, Bạch Lộ thở phào nhẹ nhõm. Khi đến chỗ
Thiệu Dung chuyển hành lý, cô cũng không dọn quá nhiều đồ, cứ đem vali hành lý
mà cô xách đi khỏi nhà Chương Minh Viễn xách về chỗ mới. Những thứ khác cô tạm
thời cũng không rảnh để dọn, thầm nghĩ đợi sau khi chú thím về cô mới từ từ
chuyển đi đâu vào đó. Lúc này gian phòng nhỏ kia phải ở ba người, dĩ nhiên thú
thím ngủ trên giường, còn cô hoặc là nằm đất, hoặc là ngủ trên sô pha hai người
ngoài phòng khách, dọn quá nhiều đồ đạc qua chiếm chỗ chẳng phải càng thêm
phiền phức sao.
Lo xong chuyện phòng trọ, tiếp đến Bạch Lộ liền chạy
đến bệnh viện Hiệp Hòa để làm quen một chút với điều ki