
ho dù thế nào cũng không được khóc trước mặt
anh ta. Trong lúc giận dỗi, cô những muốn mang theo chút phiền toái về cho anh
ta: “Được, Chương Minh Viễn, tôi đón người xong sẽ mau chóng quay về. Anh chờ
đó đi.”
Chắc là anh ta cũng nghe ra gì đó: “Cô đừng tính chơi
xấu tôi cái gì đấy nhé?”
Cô quả thực trong lúc giận dỗi muốn đón chú thím đưa
thẳng đến căn hộ cao cấp của anh ta, đỡ phải ba người chen chúc ở trong cái
phòng đơn bé tí kia. Có điều bất quá cũng chỉ là giận dỗi mà nghĩ, bị anh ta
phản ứng nhanh nhạy hỏi vặn lại như thế, cô lập tức đánh mất luôn ý định đó.
Cô bèn nói một cách khô khốc: “Tôi nào dám chơi xấu
anh, anh là ai, tôi là ai chứ, chẳng phải lấy trứng chọi đá sao. Chương Minh
Viễn, cứ coi như tôi xin anh nghỉ vài ngày được không? Mấy hôm nay tôi thực sự
có việc, tạm thời không rảnh để dọn về.”
“Cô có việc gì?”
Thở dài bất đắc dĩ, cô kể sơ lại chuyện chú thím đến
Bắc Kinh khám bệnh. Anh ta trầm ngâm giây lát: “Được, tôi tạm thời gia hạn cho
cô vài hôm. Có điều tôi cảnh cáo cô Bạch Lộ, cô đừng có giở trò gì với tôi nữa
đấy.”
Giọng điệu hoàng ân lai láng, đáng ghét đến nỗi cô
thực sự muốn quăng luôn điện thoại trong tay.
Đón được chú thím lặn lội đường xa tới đây xong, Bạch
Lộ trước hết dẫn hai người đi ăn cơm, rồi mới dẫn họ đến phòng trọ mới thuê.
Ngồi xe lửa mười mấy tiếng đồng hồ rất mệt, cô bảo hai người vào trong phòng
nhỏ nghỉ ngơi. Bản thân cô vài ngày không ngủ ngon, lúc này đầu đau, mệt lả, cả
người đều kiệt sức, mà cũng không có giường chiếu cho cô nằm xuống nghỉ ngơi.
Trên ghế sô-pha hai người ngoài phòng khách, cô gái vừa ly dị thuê chung nhà
đang thoải mái nằm xem ti-vi, cô không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm đại
một chiếc ghế dựa ngồi xuống nghỉ chân.
Thím nhỏ không cho ra ngoài ăn cơm tối, bà cõng theo
năm ký mì sợi tới đây, xuống bếp nấu ba bát mì: “Bắc Kinh giá cả cao đồ thì
đắt, chúng ta tiết kiệm được cái gì hay cái đó.”
Ăn tối xong, ba người ngồi xuống bàn chuyện ngày mai
đến bệnh viện khám. Bạch Lộ nói với chú thím, hôm qua cô đã đến bệnh viện xem
trước, ngày mai sẽ theo hai ông bà cùng đi.
Lúc nhắc tới chuyện hôm qua đến bệnh viện, lồng ngực
Bạch Lộ lại nhói đau, giống như có một cái gai đâm trong máu thịt, vừa chạm nhẹ
liền đau buốt không chịu nổi. Không muốn nghĩ nhiều đến chuyện không thoải mái,
cô lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Mân xin nghỉ tiếp vài ngày, chú thím khó có
được một chuyến tới Bắc Kinh, cô muốn mấy ngày này cứ theo cô chú đi khám bệnh
trước đã. Nếu bệnh không có gì đáng ngại, lại dẫn hai người đi chơi khắp nơi
trong thành Bắc Kinh. Tốt xấu gì hai người cũng có ơn nuôi dưỡng đối với cô.
Đến bệnh viện khám bệnh phải sớm đi xếp hàng lấy số,
cho nên đêm đó mọi người đều đi ngủ sớm. Bạch Một nằm ngủ một mình trong phòng
khách mới phát hiện đã quên mua một chiếc quạt điện. Buổi trưa khi cô gái kia
ngồi trong phòng khách xem ti-vi đã bê quạt điện từ trong phòng cô ra, cô ta
vừa đi tất nhiên liền bê vào lại. Mặc dù trong phòng nhỏ có một chiếc, nhưng
chú thím cần dùng. Cô nghĩ chịu đựng một chút, cứ tạm thế này đi ngủ. Người
thời trước không có quạt điện lẫn điều hòa chẳng phải cũng sống qua những ngày
hè như thế này sao.
Thế nhưng thật sự là quá nóng, nóng đến nỗi cô hoàn toàn
không ngủ nổi. Sô-pha quả thực giống như cái chảo rán nung cho cô lăn qua lăn
lại không tài nào ngủ được. Thực ra cô rất mệt rất muốn ngủ, nhưng cái nóng như
thiêu đốt khiến cô không tài nào ngủ yên. Hai bên huyệt thái dương lại giật
giật đau đớn, như thể có hai cây búa nhỏ không ngừng nện xuống. Cô khó chịu
muốn chết, yếu hầu khô khốc, định đứng dậy uống ngụm nước, vừa đứng lên thì một
cơn đầu váng mắt hoa ập đến, theo một tiếng rầm vang lên, hai mắt cô tối sầm
lại không còn thấy gì nữa.
Nghe thấy tiếng động khác thường, chú thím Bạch Lộ
cùng nhau mở cửa ra ngoài xem động tĩnh. Thấy cô ngất xỉu trên nền đất liền
giật nẩy người, nhất thời tinh thần luống cuống. Những muốn đến Bắc Kinh tìm
cháu gái dẫn họ đến bệnh viện lớn khám, ai ngờ cháu gái đã ngã xuống trước. Hai
người lần đầu tiên đến thành Bắc Kinh này, nơi chốn không quen, người cũng
không biết, thế này bảo hai người tìm ai xin giúp đỡ đây?
Luống cuống cả buổi, vẫn là chú nhỏ vỗ đầu nảy ra chủ
ý: “Lúc nãy không phải Lộ Lộ vừa gọi điện cho cấp trên xin nghỉ sao, mau lấy di
động của nó gọi đi, thời khắc quan trọng phải tìm đến lãnh đạo cơ quan nha!”
Tại một câu lạc bộ cao cấp nào đó, Chương Minh Viễn và
Âu Vũ Trì đang ngồi với nhau đợi vài người bạn cũ, vừa uống rượu vừa thưởng
thức màn biểu diễn tuyệt vời của một ban nhạc Mỹ. Lúc di động reo, anh không hề
hay biết, là một cô em nước ngoài ngồi bên cạnh nhắc anh: “Này, điện thoại anh
reo kìa.”
Là Hoắc Mân gọi điện tới, nói Bạch Lộ đột nhiên té xỉu
ở phòng thuê, chú thím cô ấy cuống quít bối rối không biết làm sao, gọi điện
nhờ cô trợ giúp. Thế nhưng hiện giờ cô đang ở Thuận Nghĩa, tạm thời không chạy
đến được.
“Cố vấn Chương, anh có thời gian không, hoặc là phái
người nào đó qua xem xem có chuyện gì khôn