
chị nói
xem anh ta có báo cảnh sát bắt em không?”
“Về điểm này em có thể hoàn toàn yên tâm, hắn tuyệt
đối sẽ không báo cảnh sát. Loại người như bọn họ có uy tín có danh dự có thân
phận, còn không biết xấu hổ mà đi báo cảnh sát chuyện này sao? Báo rằng hắn
chẳng những chơi gái không được mà còn bị lừa một vạn tệ, hắn còn để vuột mất
cô gái kia. Sau này em chú ý một chút, không nên ra vào loại khách sạn lớn như
vậy nữa. Chỉ cần không để hắn ta bắt gặp thì không sao.”
Cô liền liều mạng lắc đầu: “Em tuyệt đối sẽ không đi
nữa. Có một vạn tệ này, học phí học kỳ đầu tiên của em ở đại học đã không thành
vấn đề, còn dư ra rất nhiều. Mà trong vòng nửa năm em có thể đi làm thêm kiếm
tiền học phí kỳ sau, em không cần phải làm chuyện đó nữa.”
Thiệu Dung gật đầu, trên mặt hiện lên vài phần cảm
khác sâu sắc: “Lộ Lộ, có lẽ là số em hên, ông trời giúp em, để em không đến nỗi
phải đi vào con đường này như chị.”
Dựa vào một vạn tệ kia, Bạch Lộ thuận lợi bước vào
cổng trường đại học. Thời kỳ năm nhất năm hai, ngoài giờ học, vào kỳ nghỉ đông
và nghỉ hè cô gần như không hề ngơi nghỉ, vì học phí của mình mà không ngừng
làm thêm rồi làm thêm. Thời gian là đồng minh của cô, trong thời gian ngắn bảo
cô xoay sở học phí thì cô không xoay nổi, nhưng nếu một năm này vì học phí năm
sau mà cố gắng, cô vẫn có thể nỗ lực hết sức làm được. Ngoài giờ học thì đi làm
gia sư, làm tiếp thị, làm điều tra phỏng vấn, phát tờ rơi, vân vân, nghỉ hè
nghỉ đông thì đến nhà ăn làm nhân viên phục vụ, đến trung tâm thương mại bán đồ
điện gia dụng, đến hãng mỹ phẩm bán đồ trang điểm, vân vân, cô gần như đã thử
qua mọi công việc làm thêm mà sinh viên có thể làm.
Vào kỳ nghỉ hè năm hai, cha của Thiệu Dung vì bệnh
tình nhanh chóng chuyển biến xấu mà từ trần, chị ấy về quê xử lý tang sự. Trở
lại Bắc Kinh xong thì đặc biệt hẹn cô ra gặp mặt, thật lòng thật dạ nói với cô:
“Lộ Lộ, sau này em đừng đi làm thêm nữa, tiền học phí bây giờ chị có khả năng
giải quyết thay em, em hãy hưởng thụ thật tốt cuộc sống của một sinh viên bình
thường đi.”
Khi ấy cô có phần lưỡng lự: “Chị Dung Dung, làm sao em
có thể xài tiền của chị được.”
“Em đừng khách sáo với chị. Chị không giúp em thì giúp
ai, trước đây năng lực có hạn không giúp được, bây giờ đã giúp được rồi thì em
đừng nói lời khách khí nữa. Em biết đấy, chị vẫn luôn coi em như em gái ruột
của chị mà.”
Cô cũng luôn xem Thiệu Dung như chị ruột của mình, nên
không từ chối ý tốt của chị nữa. Sự thực là, một mình cô quả thật đã chống đỡ
rất mệt mỏi, có một người chị em chịu dang tay giúp đỡ như thế này, cô vô cùng
cảm kích lẫn cảm ơn.
Khoảng thời gian mới vào đại học năm ấy, Bạch Lộ vẫn
thường xuyên nhớ tới vị khách nam trẻ tuổi tình cờ gặp gỡ tại khách sạn Hilton
ngày đó.
Hôm ấy cô lấy đi một vạn tệ nhưng lại không thực hiện
giao kèo, cô không hề cố ý muốn lừa anh ta, nhưng chung quy vẫn là lừa tiền của
họ. Lòng dạ cô cực kỳ áy náy. Nhưng Thiệu Dung nói với loại đàn ông dùng tiền
chơi gái như vậy, không có gì phải áy náy hết, lừa được cũng là chuyện thường.
Sau này dần dà Bạch Lộ cũng không nghĩ tới nữa, thời
gian càng lâu, những ký ức liên quan chìm dần trong dòng chảy năm tháng, cô
những tưởng sẽ không có ngày bị khơi lại.
Ấy thế mà – cuối cùng vẫn có một ngày như vậy.
Thời gian năm năm trôi qua mau, như cánh bướm nhỏ
trong mơ thoáng chốc đã bay qua hơn một ngàn tám trăm ngày đêm. Bạch Lộ đã thay
đổi rất nhiều, không còn để kiểu đầu búp bê tròn tròn của bé gái, không còn là
cô thiếu nữ mười tám xuân xanh mặc bộ váy trắng thuần khiết. Mà đã trở thành
một cô thư ký mặc bộ váy công sở màu xanh dương thẫm làm việc trong văn phòng
tổng giám đốc Thiên Đô Quốc Tế, tóc dài búi gọn đoan trang. Khi cung kính tiếp
đãi vị cố vấn mới nhậm chức của công ty là Chương Minh Viễn, cô hoàn toàn không
nhận thấy nguy hiểm đang lẳng lặng đến gần. Suy cho cùng ấn tượng năm năm trước
cũng đã phai nhạt đi nhiều, tựa như chân trời đằng Đông buổi chiều hôm cơ hồ
không dễ dàng phát giác ra bóng trăng nhợt nhạt.
Mãi đến khi anh ta nhìn cô với vẻ đăm chiêu: “Bạch Lộ,
hình như trước đây tôi thấy cô ở đâu rồi thì phải?”
Cô ngớ người: “Vậy ư?”
Ánh mắt anh ta tựa như hai mũi tên sắc bén ghim chặt
lấy cô, đột nhiên đôi lông mày chợt nhướng lên: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Năm
năm trước, khách sạn Hilton.”
Giây phút đó, Bạch Lộ hoàn toàn kinh ngạc đến ngây
người. Trong lúc ngẩn ngơ, cô dường như trông thấy một dòng sông băng rộng lớn
cứng rắn lạnh lẽo, gào thét cuộn chảy hướng đến cuộc sống vốn đang bình lặng
trôi đi của mình…
Dưới màn đêm đen thẫm như mực, vô số ánh đèn nê-ông
nhóm lên từng chùm từng chùm như khói hoa, bảy sắc lung linh.
Trong một quán bar xô bồ hỗn loạn, hương khí tửu sắc
tràn ngập khắp nơi, tiếng người cười nói huyên náo ầm ĩ, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng trong một góc khuất ánh sáng lờ mờ, Dương Quang một mình nốc từng ngụm
rượu tiêu sầu. Trên bàn một bình Hennessy VSOP đã vơi hết nửa, nhưng khuôn mặt
anh vẫn không bị rượu nhuộm đỏ, trái lại còn tái nhợt một màu.