XtGem Forum catalog
Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322781

Bình chọn: 9.00/10/278 lượt.

tỏ ra muốn “bàn chuyện làm ăn” với cô, nói:

“Được, không cần coi chứng minh thư của cô nữa, cho tôi biết tên cô đi. Chúng

ta tiếp tục nói chuyện.”

Cô vẫn còn rất cảnh giác, chần chừ trong giây lát rồi

thuận miệng bịa một cái tên giả trả lời anh ta: “Tôi… tôi tên Sương Sương. Tiên

sinh, anh còn muốn nói chuyện gì? Nếu như anh muốn tôi theo… vậy thì… vậy thì

cứ dứt khoát một chút. Anh trả tiền, tôi lập tức cùng anh đi thuê phòng.”

Nghĩ nghĩ một chốc, cô lại đặc biệt nhấn mạnh lần nữa:

“Anh nhất định phải trả tiền trước, nếu không tôi sẽ không đi với anh.”

Bạch Lộ từng nghe Thiệu Dung kể, có một người chị em

nọ theo khách đi thuê phòng, kết quả “phục vụ” xong lại không thu được phí phục

vụ. Khách chơi xấu không chịu trả tiền, một đứa con gái yếu ớt chặn không nổi

mà đánh cũng không xong, bị người ăn quỵt cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.

Mà Bạch Lộ lúc này bất đắc dĩ mới phải tính đến chuyện

bán đi sự trinh trắng của mình, trinh tiết duy nhất của một đời con gái, là cái

vốn duy nhất cũng như quý giá nhất của một cô gái trẻ tuổi như cô. Nếu cũng bị

người ta hưởng không như thế thì đó thực sự là lỗ vốn nặng.

Bạch Lộ biết yêu cầu này mình đề ra có phần gây khó

dễ, chưa kiểm hàng mà đã đòi giao tiền, người bình thường tuyệt đối sẽ không

đồng ý, đến lúc đó hàng không còn gin thì biết làm thế nào? Nếu anh ta không

bằng lòng cô cũng không lấy gì làm khó hiểu. Bất quá với cô cũng chẳng sao cả,

bởi vì càng nói đến chỗ trọng yếu cô càng căng thẳng sợ hãi, bàn chuyện không

xong thì thuận tiện nhân dịp bỏ của chạy lấy người, hòng thả lỏng thần kinh

căng cứng nãy giờ của cô.

Nhưng không ngờ vị khách nam trẻ tuổi kia lại đồng ý

không hề do dự, anh ta gật đầu rất dứt khoát: “Tốt lắm Sương Sương, một vạn tệ

đúng không? Tôi lập tức viết séc cho cô.”

Cái giá một vạn tệ này, là Bạch Lộ nghĩ tới chiếc đồng

hồ đeo tay trị giá không nhỏ trên tay anh ta mà nói ra. Lúc trước má mì ở câu

lạc bộ đêm nói có thể thay cô đòi năm ngàn tệ một đêm, dùng cái giá năm ngàn tệ

mà tham chiếu, đối với kẻ có tiền sở hữu loại đồng hồ đeo tay mấy trăm ngàn tệ

một chiếc này mà nói, một vạn tệ chắc là trả được thôi đúng không? Vì thế cô

bèn thử đưa ra cái giá kia.

Khi ra giá, tâm trạng Bạch Lộ thực ra rất thấp thỏm,

không biết liệu đối phương có giễu cợt mình hay không. Thế nhưng anh ta lại

đồng ý dứt dạc, còn lập tức viết séc. Nhìn tấm séc lĩnh tiền mặt anh ta đưa qua

cô liền lắc đầu không chút nghĩ ngợi, bởi miếng giấy mỏng tang như kia xem ra

rất không đáng tin cậy. Cô kiên quyết không chịu nhận séc, nhất định đòi tiền

mặt. Một tập tiền mặt dày dặn cầm trong tay, đối với cô mà nói mới có cảm giác

chân thực đáng tin cậy hơn.

Bạch Lộ biết yêu cầu của mình lại làm khó dễ đối

phương lần nữa, nhưng người khách nam trẻ tuổi cũng không nói nhiều lời, lập

tức đi rút tiền mặt, còn đồng ý để cô đưa tiền cho Thiệu Dung đem về trước.

Hành động hào phóng như thế, nếu Juliet có ở đây, nhất định sẽ kêu lên thán

phục vì gặp được một vị khách hào phóng vung tay rộng rãi.

“Vụ làm ăn” này cứ vậy mà thỏa thuận thành công một

cách thuận lợi, một vạn tệ tiền mặt đã nhận, tiếp đến nên bước vào khâu giao

dịch trọng yếu.

Nhưng Bạch Lộ lại không tự chủ được mà sợ hãi.

Đối với Bạch Lộ mà nói, “bàn chuyện làm ăn” với người

khách nam trẻ tuổi vốn dĩ chỉ là hành vi mang ý định thử nghiệm, kết quả lại

thuận lợi không ngờ, thuận lợi đến nỗi nhanh chóng phải cùng anh ta đi thuê

phòng. Tuy rằng sớm đã quyết định xong xuôi sẽ dựa vào việc bán thân để đổi lấy

quyền lợi được tiếp tục đi học, nhưng khi việc thực sự tới trước mắt, cô vẫn

theo bản năng mà căng thẳng sợ sệt.

Cô sợ đến nỗi tay chân lạnh toát, ngực rét run, trán

lấm tấm mồ hôi. Sau khi đánh điện gọi Thiệu Dung đến, cô kéo tay Thiệu Dung,

giọng nói run lẩy bẩy: “Chị Dung Dung, em… em sợ lắm.”

Thiệu Dung nhận được điện thoại của cô liền hối hả

chạy tới, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp tràn ngập vẻ không đành lòng cùng bất

đắc dĩ: “Chị biết, chị hiểu mà, bởi vì… chị cũng đã từng như thế. Lộ Lộ, nếu em

thực sự quá sợ hãi, hay là thôi đi cũng được. Đem tiền trả lại hắn, bảo với hắn

em không làm nữa.”

Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng lắc đầu. Phải gian nan lắm, cô

mới bước được một bước thử nghiệm, như thể ráng sức bơi qua giữa dòng nước xiết

mãnh liệt của vận mệnh, mà bờ bên kia, cảnh tượng thế giới mới nơi sân trường

đại học đã ở trong tầm mắt. Cô làm sao có thể xem nhẹ mà buông tay? Lời nói của

má mì ở câu lạc bộ đêm dường như vang vọng bên tai: “Thực ra cũng không có chi,

con gái sớm muộn gì cũng có ngày này, muốn kiếm tiền thì đừng băn khoăn lo lắng

nhiều làm gì.”

Cắn răng đưa chân trong bất chấp, Bạch Lộ đi theo vị

khách nam trẻ tuổi kia lên lầu vào phòng. Mỗi một bước đều giống như đi trên

đao nhọn hoặc trong bụi gai, vừa chậm chạp vừa khó khăn. Khi đứng trong phòng

khách, nhìn qua cửa phòng ngủ mở toang trông thấy chiếc giường to lớn bên trong,

cô vô thức lùi lại một bước. Giống như tử tù sắp bị hành hình nhìn thấy dây

treo cổ, trong nháy mắt cô căng thẳn