Polly po-cket
Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322774

Bình chọn: 8.5.00/10/277 lượt.

ng chuẩn bị rời đi ngay.

Lúc ấy vừa hay lại có một khách nam đi một mình bước

vào quán bar, lại còn ngồi gần hai người họ. Đôi mắt cô vô thức nhìn liếc qua

như bướm tìm được hoa. Anh chú ý đến tầm mắt cô, có thể đoán được nếu không

thành công ở chỗ anh, cô có khả năng sẽ tiếp tục thử nghiệm với đàn ông khác,

cho đến khi rao bán được lần đầu tiên của mình mới thôi, đổi lấy một vạn tệ.

Nghĩ đến cô có thể đi thuê phòng với gã đàn ông khác, anh bỗng nhiên có cảm

giác không mấy thoải mái trong lòng.

“Được, không cần coi chứng minh thư của cô nữa, cho

tôi biết tên cô đi. Chúng ta tiếp tục nói chuyện.”

Anh nới lỏng giọng điệu nhằm giữ cô lại, nhưng tâm lý

cảnh giác của cô bé hiển nhiên vẫn chưa biến mất, chần chừ một lát rồi mới đáp:

“Tôi… tôi tên Sương Sương. Tiên sinh, anh còn muốn nói chuyện gì? Nếu như anh

muốn tôi theo.. vậy thì… vậy thì cứ dứt khoát một chút. Anh trả tiền, tôi lập

tức cùng anh đi thuê phòng.”

Ngừng giây lát, cô lại nhấn mạnh lần nữa: “Anh nhất

định phải trả tiền trước, nếu không tôi sẽ không đi với anh.”

Xem ra cô rất sợ bị lừa gạt, nên mới kiên trì muốn

nhận tiền trước rồi mới cùng anh đi thuê phòng.

Anh biết Sương Sương nhất định không phải tên thật của

cô, cô tuyệt đối không có khả năng cho anh biết tên thật. Nhưng lúc bấy giờ anh

cũng không muốn truy hỏi chuyện này, bèn gật đầu dứt dạc: “Tốt lắm Sương Sương,

một vạn tệ đúng không? Tôi lập tức viết séc cho cô.”

Anh lấy ra tập séc, múa bút viết lên một tờ séc lĩnh

tiền mặt đưa cho cô, cô bé mặc đồ trắng này khiến anh rất tò mò. Anh muốn làm

quen với cô thêm một chút, không muốn để cô đi quá sớm, càng không muốn để cô

đến cạnh thằng đàn ông khác sợ sệt hỏi người ta có cần người ở bên không.

Nhìn tấm séc lĩnh tiền mặt anh đưa, cô có phần kinh

ngạc: “Đây là… séc hả?”

Xem ra trước đây cô chưa bao giờ nhìn thấy séc lĩnh

tiền mặt, anh nói cô biết: “Đúng vậy, đây là séc tiền mặt, ngày mai cô có thể

đem nó đến ngân hàng đổi ra một vạn tiền mặt.”

Cô không chịu lấy, đầu lắc như trống bỏi: “Tôi không

cần cái này, tôi muốn tiền mặt. Ngày mai mới cầm nó đến ngân hàng lĩnh tiền, ai

biết có lĩnh được hay không. Anh có tiền mặt không? Tôi chỉ muốn tiền mặt

thôi.”

Trên người anh không mang nhiều tiền mặt đến vậy, bây

giờ căn bản đi đến đâu cũng đều có thể quẹt thẻ thanh toán, trong ví tiền của

anh chỉ cần có thẻ là xong. Ai ngờ lại gặp phải một cô gái kiên quyết muốn giao

dịch bằng tiền mặt, bộ dạng cẩn thận dè chừng của cô khiến anh dở khóc dở cười:

“Vậy hay là cô cùng tôi đến máy ATM gần đây rút tiền được không?”

Cô toan cử động, nhưng vừa đứng lên liền lắc đầu ngồi

xuống: “Tôi cứ ngồi đây chờ anh đi.”

Có lẽ vì còn quá nhỏ không đủ kinh nghiệm, hơn nữa còn

là lần đầu tiên kiếm khách, cô bé có phần cẩn thận quá mức. Trước khi tiền đến

tay, dường như cô không dám theo anh đi đâu hết, cho dù trên danh nghĩa đi lấy

tiền.

Anh đành hết cách: “Được, cô ở đây chờ tôi vậy, giờ

tôi đi rút tiền, sẽ quay lại nhanh thôi. Trước khi tôi quay lại, cô phải giữ

chữ tín, không được bàn chuyện làm ăn với kẻ khác đấy.”

Một từ “bàn chuyện làm ăn” khiến màu đỏ ửng trên gò má

của cô gái lại đậm thêm một tầng, cô cúi đầu với vẻ cực kỳ xấu hổ: “Tôi… tôi sẽ

chờ anh.”

Chương Minh Viễn không đến máy ATM rút tiền, bởi anh

vừa ra khỏi quán bar thì gặp được Âu Vũ Trì. Vừa lúc cậu ta bị bạn gọi đến

khách sạn Hilton đánh bài, trên người mang theo không ít tiền mặt. Anh liền tìm

cậu ta mượn một vạn trước, anh gấp gáp đến độ có phần kỳ lạ: “Làm gì sốt ruột

cần xài tiền thế hử, có chuyện gì à?”

Lúc này anh không rảnh để giải thích: “Cậu đi đánh bài

trước đi, nói với cậu sau.”

Sau khi cầm tiền quay lại quán bar ở sảnh lớn anh liền

đưa thẳng cho cô gái mặc váy trắng. Một cọc tiền mặt màu đỏ mới cứng vừa được

rút từ ngân hàng vẫn còn nguyên niêm phong. Cô dè dặt nhận lấy, trên mặt thoáng

qua nét khổ sở giống như cầm một khối sắt nung. Tự bán mình như thế này, phải

chăng cô cũng có phần bất đắc dĩ?

Anh nghĩ trả tiền rồi chắc cô sẽ dễ tiếp cận hơn đôi

chút, cõ lẽ sau khi thuê phòng anh có thể thử trò chuyện nhiều hơn với cô.

Đương suy nghĩ thì điện thoại đổ chuông, là Âu Vũ Trì gọi đến, giọng nói mang

theo ý cười xấu xa: “Alô, em gái áo trắng ngồi trước mặt cậu xem ra rất trong

sáng đáng yêu nhỉ, mới cua được à? Như vậy không được, phải yêu quý hoa cỏ của

tổ quốc biết không hở?”

Mặc dù anh và Âu Vũ Trì sau khi vào quán bar thì tách

nhau ra, nhưng hiển nhiên là cậu ta để ý đến hướng đi của anh, cho nên mới gọi

điện trêu chọc. Giờ phút này anh không hơi đâu để ý tới cậu ta: “Phắn đi, nói

nhiều quá, mau đi đánh bài của cậu đi.”

“Được rồi, tớ đi đánh bài đây, cậu cứ từ từ cua gái

nhé. Mà tớ bảo, tớ có thời gian vẫn còn muốn trêu hoa ghẹo cỏ, cậu đừng có mà

bứt sạch hoa cỏ của tớ đấy! Nhớ chừa chút hoa thơm cho tớ.”

Cúp điện thoại xong, anh nhìn cô bé thử dò hỏi: “Thế

nào? Bây giờ có thể đi cùng tôi chưa?”

Cô cất lời có phần do dự: “Vậy… nếu anh không phiền,

có thể chờ thêm chút không, tôi muốn… tôi muốn bảo bạn tôi cầm