Polly po-cket
Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322753

Bình chọn: 10.00/10/275 lượt.


Một cô gái trong sáng thanh tú, còn rất nhỏ tuổi, toàn

thân vẫn còn mang hương vị học sinh thuần chất trẻ con. Nhìn dáng dấp cô bé hẳn

vẫn chỉ là học sinh trung học? Thế nhưng lời cô thốt ra…

Chương Minh Viễn biết ở loại khách sạn cao cấp như thế

này, thường xuyên có những cô nàng gọi là “gái cao cấp” với tố chất tương đối

cao đến đây tìm khách. Anh cũng từng vài lần gặp phải mấy cô em tân thời xinh

đẹp trẻ tuổi tươi cười đến hỏi có thể mời cô ta uống một ly không, ly nước kia

tất nhiên chỉ là cái cớ. Nhưng anh không cảm thấy hứng thú với loại công nhân

công nghiệp tình dục kiểu này, một cánh tay ngọc ngàn người gối, hai cánh môi

son vạn kẻ thơm[2'>,

điều đó khiến anh có cảm giác thật dơ bẩn, cho nên luôn cự tuyệt không cần suy

nghĩ.

Thế nhưng lần này, anh lại nghĩ ngợi mà không lập tức

từ chối. Bởi cô gái mặc váy trắng trước mắt nhìn thế nào cũng không giống như

đi làm nghề này, anh sợ hiểu lầm người ta. Trầm ngâm một hồi lâu mới gật đầu

đồng ý: “Được, cô muốn uống gì?”

“Gì cũng được.”

Anh nhìn thấy bàn trước của cô có đặt một ly nước cam

đang uống dở: “Vậy một ly cam vắt nữa được không?”

Cô vẫn duy trì tư thế cúi mặt, khẽ gật đầu: “Được.”

Sau khi nước cam được mang lên bàn, cô liền dùng hai

tay bưng lấy ly hớp liên tục từng ngụm, không nói một lời nào, dường như thực

sự chỉ muốn bảo anh mời cô một ly nước. Nhưng anh phát hiện hai bàn tay bưng ly

nước của cô siết chặt lấy thành ly, đầu ngón tay hơi biến trắng, có thể thấy rõ

là dùng lực rất mạnh, nhờ đó có thể nhìn ra tâm trạng căng thẳng của cô.

Chờ một hồi lâu, anh không nhịn được bèn mở miệng hỏi:

“Cô à, cô đến đây ngồi là vì muốn tôi mời cô uống một ly thôi sao?”

Câu nói của anh, dường như càng khiến cô thêm căng

thẳng. Cô cắn chặt môi dưới, mười ngón tay bấu vào thành ly càng mạnh hơn. Anh

nghĩ có lẽ cô mất cả ngày cũng sẽ không nói được câu nào, không ngờ, cô lại

nhanh chóng cất lời: “Dĩ nhiên không phải, tôi… là muốn hỏi… anh… có cần người

theo không?”

Anh nghe mà sửng sốt thêm lần nữa. Nếu nói ban nãy cô

hỏi anh liệu có thể mời mình uống một ly không còn có khả năng gây hiểu lầm đâu

đó, nhưng một câu này đã hoàn toàn tỏ rõ ý định. Không ngờ cô thực sự làm nghề

kia, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng bất ngờ lẫn hoảng hốt, chỉ thấy thật

sự khó tin, bèn dứt khoát truy hỏi cho rõ ràng hơn: “Theo thế nào? Cô có thể

nói rõ hơn không?”

Chiếc cổ nhỏ nhắn của cô bé dường như không chống đỡ

nổi cái đầu xinh đẹp, đầu cô càng cúi gằm hơn, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu:

“Anh… nếu… muốn có người ở bên, tôi có thể… cùng anh… đi thuê phòng.”

Chương Minh Viễn kinh ngạc trợn tròn hai mắt, ra chiều

chắc như đinh đóng cột không còn nghi ngờ gì nữa, cô bé áo trắng nhỏ tuổi này

đến đây để làm tiền. Có điều rõ ràng là cô vẫn còn non nớt, có lẽ chỉ mới lần

đầu tự mình tìm khách, cho nên cô ấy mới căng thẳng, bất an, xấu hổ và lúng

túng, từ đầu chí cuối đều cúi mặt không dám nhìn người, mà vệt đỏ ửng trên má

còn kéo dài một đường đến tận sau gáy. Anh vô thức hỏi cô: “Có phải lần đầu

tiên cô làm chuyện này không?”

Cô ra sức gật gật đầu: “Vâng, cho nên… cho nên… nếu

cùng anh… giá sẽ hơi cao. Nếu anh không thể chấp nhận… thì tôi không làm phiền

anh nữa.”

Trông cô có vẻ sợ hãi là thế, nhưng nói đến giá cá lại

không hề lơ mơ. Anh không khỏi bật cười nhẹ: “Ồ, vậy xin hỏi giá của cô là bao

nhiêu?”

Cô không trả lời tức thì, ra chiều suy nghĩ. Một hồi

lâu sau mới chậm rãi giơ lên một ngón trỏ, đồng thời đôi mắt từ bên dưới hàng

mi dài dày rậm đen nhánh như mực lén lút nhìn anh một cái: “Một vạn.”

Một vạn tệ mua sự trinh trắng của một thiếu nữ, đắt

hay không đắt còn tùy ý mỗi người. Chương Minh Viễn chưa bao giờ dùng tiền mua

phụ nữ, anh không có nhu cầu này, cũng không có ý định mở tiền lệ. Có điều cô

bé mặc váy trắng này khiến anh cảm thấy có đôi chút hiếu kỳ, không khỏi tiếp

tục nói chuyện với cô: “Cô bao nhiêu tuổi rồi mà làm nghề này, đã đủ mười tám

chưa vậy? Xem dáng vẻ của cô dường như vẫn còn vị thành niên.”

Lời của anh khả năng đã khiến cô hơi hoảng sợ, vội

ngẩng đầu biện bạch: “Tôi đã đủ mười tám tuổi rồi, đã là người trưởng thành,

tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho anh đâu.”

Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên trước mặt anh, thiếu

nữ có khuôn mặt trắng sáng mịn màng như sứ, không chút tì vết dưới ánh đèn. Đôi

đồng tử mở to vì hoảng sợ đen thẫm tròn nhẵn, tựa như hai viên ngọc trai đen

lóe sáng, phản chiếu hình ảnh của anh, hoàn chỉnh nguyên vẹn.

Thấy cô căng thẳng, anh càng muốn trêu chọc cô: “Cô

thực sự đủ mười tám tuổi, vậy có chứng minh thư không? Đem ra đây xem.”

Cô tưởng thật bèn lục túi tìm chứng minh thư cho anh

xem, nhưng động tác tìm kiếm bỗng dưng khựng lại, ánh mắt nhìn anh mang theo

vài tia cảnh giác: “Xin lỗi, tôi không mang theo chứng minh thư. Nếu anh lo

lắng thì thôi vậy.”

Anh biết, cô chưa chắc đã không mang chứng minh thư,

chỉ là đột nhiên sực nhớ bản thân làm việc này tuyệt đối không nên để một kẻ xa

lạ biết được tên thật. Cô vừa nói vừa sắp xếp lại túi xách bị lục lọi, xem

chừ