
n:
“Cô gái, cô có chuyện gì không?”
Anh ta chủ động mở lời, như thể cánh cửa bị đóng chặt
bỗng được hé mở, lôi kéo người ta đến gần. Cô nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó
lấy dũng khí đứng lên đi qua: “Tôi… tôi có thể ngồi đây không?”
Anh ta gật gật đầu: “Mời ngồi.”
Ngồi xuống xong, hai tay cô vặn chặt lại với nhau một
cách căng thẳng, đầu cúi gằm, cả buổi chẳng biết nên chọn từ ngữ gì để nói. Đột
nhiên nhớ ra Juliet bảo có thể hỏi đối phương liệu có đồng ý mời mình uống một
ly không, cô bèn lí nhí hỏi: “Anh… có thể mời tôi uống một ly không?”
Chàng trai trẻ tuổi trầm mặc trong giây lát, mặc dù cô
luôn cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm thấy ánh mắt anh ta đang tỉ mỉ đánh giá mình.
Một hồi lâu sau mới nghe thấy lời đáp của anh ta: “Được, cô muốn uống gì?”
“Gì cũng được.”
Có thể anh ta đã nhìn thấy ly nước cam uống còn thừa
đặt trên bàn trước đó của cô: “Vậy một ly cam vắt nữa được không?”
Cô gật đầu một cách máy móc: “Được.”
Thêm một ly nước cam màu vàng kim được người phục vụ
mang đến, đặt xuống bên tay cô. Cô bất giác bưng lên hớp một ngụm, rồi tiếp một
ngụm, mong nhờ đó mà bình ổn lại nhịp tip đập loạn hoảng hốt của bản thân.
Cô biết mình lúc này đáng ra phải giống như Juliet,
cười cười nói nói tìm chủ đề bắt chuyện với đối phương, nhanh chóng trở nên
quen thuộc. Thế nhưng đầu óc cô một mảnh trống rỗng, căn bản không biết phải
nói gì. Cô không phải Juliet, không có kinh nghiệm dày dạn trong việc ứng đối
với đàn ông. Cô căn bản chẳng những không biết làm thế nào để mở đầu câu
chuyện, ngay cả nhìn thẳng vào mắt đối phương cũng không dám, chỉ một mực cúi
đầu nhìn ly nước cam đang cầm trong tay, như thể ly nước cam kia chính là toàn
bộ thế giới.
Vẫn là vị khách nam trẻ tuổi kia phá tan sự im lặng,
trong giọng nói của anh ta chứa vài phần hiếu kỳ: “Cô à, cô đến đây ngồi là vì
muốn tôi mời cô uống một ly thôi sao?”
Tất nhiên cô không phải vì một lý nước cam mà cố tình
đi tới bắt chuyện, cô đến để – theo lời Juliet mà nói là đến câu kẻ lắm tiền.
Vấn đề là cô không am hiểu cách câu, chỉ ngây ngốc ngồi một chỗ uống nước cam
tới tấp. Cắn chặt môi dưới trong giây lát, cô nghĩ, nếu đã không có cách nào
giống như Juliet thủ đoạn cao minh câu được đàn ông một cách gọn ghẽ thì dứt
khoát đừng tốn thời gian nữa. Dù sao cũng chỉ là tìm một người thử xem, dứt
khoát đi thẳng vào vấn đề, coi như rèn luyện can đảm.
Vì thế cô lấy hết dũng khí chơi trò may rủi: “Dĩ nhiên
không phải, tôi… là muốn hỏi… anh… có cần người theo không?”
5.
Gặp nhau là một loại ngẫu nhiên, gặp nhau tình cờ là
một loại cơ duyên. Giữa biển người bao la, gặp được ai, quen được ai, có lúc
thật sự là một chuyện vô cùng huyền diệu.
Đêm ấy Chương Minh Viễn đến khách sạn Hilton là vì một
người bạn hẹn gặp mặt ở đó. Anh đến trước, ngồi xuống đợi. Trong quá trình chờ
đợi, anh vô tình phát hiện bàn bên cạnh có một cô gái mặc váy trắng cứ luôn
lặng lẽ nhìn mình. Bất giác nhìn lại một cái, cô ấy lập tức giống như chú thỏ
trắng bị giật mình hoảng sợ vội cúi đầu lẩn tránh tầm mắt anh. Hàng tóc mái
chỉnh tề dài đến ngang mày buông xuống dày rậm như tua cờ màu đen, che khuất
vầng trán hết sức trẻ trung của cô.
Lúc đó anh hoàn toàn không quá để ý, chỉ thờ ơ nhìn
liếc qua cô một cái rồi nghe điện thoại. Cậu bạn trong điện thoại vô cùng áy
náy nói anh hay, vì hiện tại có việc nên không thể đến được. Cúp điện thoại
xong anh chỉ cảm thấy nhàm chán vô vị, đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, trong lúc
ánh mắt tùy ý lưu chuyển, lại bắt gặp cái nhìn lén lút đánh giá của cô gái áo trắng
bên cạnh.
Hai ánh mắt vô hình chạm nhau trong không trung, đôi
mắt trắng đen rõ nét kia lập tức lại như cánh bướm bị kinh động mà hoảng sợ bay
mất.
Chương Minh Viễn hơi ngẩn ra, không biết vì cớ gì cô
gái xa lạ không quen biết kia cứ liên tục nhìn mình chăm chú, nhưng biểu hiện
của cô ấy cũng không có vẻ gì giống như bị trúng tiếng sét ái tình cả. Ánh mắt
sợ hãi của cô ấy vừa luống cuống vừa căng thẳng, không biết vì sao?
Cảm thấy có điều khác thường, anh lập tức trực tiếp
nhìn thẳng vào cô. Một lát sau, khi cô lần nữa ngẩng đầu lên dè dặt nhìn về
phía anh qua khóe mắt, liền chạm ngay phải ánh mắt đang đợi sẵn của anh.
Lần này anh thực sự không nhịn được nữa, bèn cất tiếng
hỏi: “Cô gái, cô có chuyện gì không?”
Anh cảm giác cô gái này có khả năng gặp phải chuyện gì
khó khăn muốn tìm người giúp đỡ, nhưng lại không tiện mở lời, nên dứt khoát chủ
động hỏi.
Cô gái mặc váy trắng quả nhiên lộ ra vẻ mặt khó xử.
Chần chừ trong giây lát, cô nhắm mắt hít thở sâu một chút, giống như phải thu
hết dũng khí mới dám đi về phía anh, giọng nói mang theo sự bồn chồn bất an rõ
rệt: “Tôi… tôi có thể ngồi đây không?”
Anh gật đầu: “Mời ngồi.”
Ngồi xong, cô vẫn luôn cúi gằm mặt, bộ dạng không dám
nhìn thẳng vào anh, đã thế còn luôn do dự không nói chuyện. Mất cả buổi sau mới
lí nhí hỏi: “Anh… anh có thể mời tôi uống một ly không?”
Anh nghe vậy liền sửng sốt, sửng sốt qua đi liền tỉ mỉ
đánh giá một lượt cô bé áo trắng ngồi trước mặt với vẻ hơi khó tin.