
của mình lên chậm rãi bước sang. Chỉ thấy cô nói một câu có vẻ hài hước duyên
dáng không biết cụ thể là gì, vị khách nam kia lập tức đứng dậy kéo ghế mời cô
ngồi, sau đó hai người trò chuyện rất vui vẻ. Juliet cười lên rất đẹp mắt, rung
rinh rực rỡ như một đóa hoa xinh đẹp. Trò chuyện chừng nửa tiếng, cô đi qua nói
với Bạch Lộ: “Chị và anh ta đi trước đây, hóa đơn bàn này anh ta cũng đã thanh
toán, em có thể ở lại ngồi thêm một lát, quan sát nhiều hơn chút. Em tự biết
cách về chứ?”
Hiển nhiên case này của cô ấy có triển vọng, một phát
bắn trúng, Bạch Lộ vừa khen ngợi vừa khâm phục: “Được ạ, chị đi trước đi.”
Juliet trước khi đi còn ngoái đầu nói với cô một câu:
“Đúng rồi, nếu em đã đến đây, thấy khách nam nào đi một mình trông được mắt thì
có thể thử xem, coi như luyện binh, không nhất định phải thành công. Đừng sợ,
thử thôi không sao đâu.”
Juliet và người đàn ông kia sóng vai cùng nhau đi
khỏi, lời cô ấy để lại khiến trong lòng Bạch Lộ nhộn nhạo không thôi, nhộn nhạo
thành những gợn sóng nhấp nhô trùng điệp lan tỏa. Cô vừa hớp nước cam, vừa dùng
ánh mắt cẩn thận nhìn lướt qua một lượt khách khứa trong quán bar. Trong góc có
một người khách nam đi một mình, liệu có nên to gan đi qua thử không? Cô có ý
muốn thử, nhưng đôi chân như thể có ý thức riêng cứ lui thẳng về sau.
Trong lúc chần chờ, vị khách nam kia đã vẫy tay gọi
thanh toán đi mất. Anh ta đi rồi, cô trái lại thở phào nhẹ nhõm, giống như học
sinh ôn bài chưa xong bỗng dưng nghe nói kỳ thi bị hoãn vì lý do nào đó, thầm
vui mừng và nhẹ nhõm.
Bạch Lộ sắp sửa uống xong nước cam và rời đi, đồ ở đây
đắt khiếp, một ly nước cam vắt mà tới hơn vài chục tệ, không uống hết thì cô
không nỡ đi. Khi cô từng hớp nhỏ uống phần nước cam không còn được bao nhiêu
trong ly, lại có một người khách nam bước vào quán bar, hơn nữa còn ngồi xuống
một chiếc bàn cách cô không xa. Cô bất giác nhìn liếc qua một cái, anh ta ăn
mặc rất đơn giản thoải mái, áo sơ-mi trắng phối với quần dài màu cà-phê, thoạt
nhìn dường như không phải kẻ có tiền cho lắm. Nhưng trên cổ tay trái anh ta đeo
một chiếc đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng, ngấm ngầm thuyết minh thân phận địa vị
của anh ta.
Bạch Lộ vừa nhìn đã nhận ra nhãn hiệu không hề rẻ kia.
Vốn dĩ cô không biết đến mấy thứ này, thế nhưng Juliet rất thích đọc tạp chí
mốt, lúc này cạnh tay cô đang có một quyển tạp chí cô ấy để lại, bên trong vừa
khéo có một trang đặc tả chiếc đồng hồ kia. Cô đếm đi đếm lại mấy số không
trong giá tiền mới dám tin chắc, một chiếc đồng hồ đeo tay loại này có thể đủ
cho cô ăn tiêu thoải mái trong năm năm.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là kẻ có tiền theo
lời Juliet. Tầm mắt cô lại lén lút di chuyển từ cổ tay lên phía trên, phát hiện
vị khách nam này còn rất trẻ, đường nét cơ thể gãy gọn rõ ràng, nước da hơi rám
nắng ánh lên sắc bóng khỏe mạnh. Mặc dù để một đầu tóc dài, nhưng sợi tóc mềm
mượt sạch sẽ, không giống mấy tên đàn ông để tóc dài khiến người ta có cảm giác
bẩn thỉu. Một người đàn ông như thế này, nhìn thế nào cũng mạnh mẽ hơn gấp bội
so với cái gã béo ú trong tưởng tượng.
Lời nói của Juliet lại bắt đầu quanh quẩn trong lòng:
“Nếu em đã đến đây, thấy khách nam nào đi một mình trông được mắt thì có thể
thử xem… Đừng sợ, thử thôi không sao đâu.”
Tim đập đến độ loạn nhịp, hô hấp dường như cũng trở
nên hơi khó khăn, Bạch Lộ hít thở sâu một chút hòng ổn định tinh thần. Có nên
thu hết cam đảm bước qua không – qua thử xem sao? Vừa nghĩ thế, đôi chân cô
liền tự động lui vào trong. Rốt cuộc cô vẫn sợ sệt, bởi cô dù sao cũng chỉ mới
mười tám tuổi, kinh nghiệm lẫn kiến thức từng trải đều ít ỏi, ít đến mức khiến
cô không có cách nào bình tĩnh ung dung bước một bước đầu tiên – bước đầu tiên
tự bán chính mình.
Trong lòng như có hai kẻ bất đồng ý kiến đang co kéo
cô, một kẻ bảo cô đi, kẻ kia bảo cô đừng đi. Bên dưới bàn, đôi chân của cô cũng
theo đó mà lúc thì di chuyển hướng ra ngoài, lúc thì rụt lại vào trong. Cô cực
kỳ mâu thuẫn, không tự chủ mà cứ liên tục hướng ánh mắt nhìn về phía người
khách nam trẻ tuổi ngồi gần bên. Nhìn được không ít lần, dường như anh ta cũng
phát hiện ra gì đó, vô tình quay đầu nhìn liếc qua cô một cái. Cô lật đật cúi
đầu, như chú thỏ trắng nhát gan sợ hãi hoảng hốt tránh đi tầm mắt của anh ta.
Cúi đầu một lúc lâu, nghĩ rằng vị khách nam trẻ tuổi
kia chắc không còn chú ý đến mình nữa. Cô mới lại dè dặt ngẩng đầu lên, quan
sát anh ta qua khóe mắt. Anh ta đang cầm di động gọi điện, cô nghe được vài
câu, phỏng chừng người bạn hẹn anh ta ra đây hiện giờ có việc không thể đến.
Đây dường như là cơ hội trời cao ngầm gợi ý cho cô. Mà khi anh ta cúp điện
thoại xong, ánh mắt lại vô tình nhìn liếc qua cô phía bên này một chút. Lần này
tầm mắt hai người vừa vặn giao nhau, trong lúc bối rối, cô theo bản năng liền
cúi đầu tránh né.
Một lát sau, khi cô lần nữa rụt rè hướng ánh mắt nhìn
xéo về một bên, không ngờ lại đúng lúc chạm phải đôi mắt anh ta. Rõ ràng cô đã
gợi lên sự chú ý của anh ta, anh ta nhìn cô chằm chằm với vẻ hơi ngạc nhiê