Polly po-cket
Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322802

Bình chọn: 7.00/10/280 lượt.

chi, con gái sớm muộn gì cũng có ngày đó, muốn kiếm tiền thì đừng băn khoăn lo

lắng nhiều làm gì. Huống chi thời nay quan niệm càng ngày càng cởi mở, đàn ông

đối với trinh tiết của phụ nữ cũng không yêu cầu nghiêm khắc như trước, sau này

cứ tìm bạn trai kết hôn như thường. Cho dù gặp phải một thằng bạn trai nghiêm

túc thì cũng còn có phẫu thuật vá cái đó.”

Bạch Lộ nhỏ giọng hỏi thầm Thiệu Dung: “Ông chủ Tôn là

ai, chia ba bảy nghĩa là sao?”

Thiệu Dung nói cô hay, ông chủ Tôn là khách quen của

câu lạc bộ đêm bọn họ, một lão béo ú chiều cao khiêm tốn nhưng thể trọng hơn

trăm ký, nhất là rất mê gái, các cô sau lưng lão đều gọi là lão mập chết tiệt.

Chia ba bảy ý chỉ năm ngàn tệ qua đêm thì trích ra ba phần chia cho người trung

gian là má mì, tương đương một ngàn năm trăm tệ.

Bạch Lộ vừa nghe mặt mũi liền trắng bệch, một gã đàn

ông to béo muốn hưởng thụ quyền lợi đêm đầu tiên của cô, mà tiền còn phải cho

má mì ba phần. Năm ngàn tệ vốn dĩ vừa đủ nộp học phí học kỳ đầu của cô, mà với

một khoản chừng đó, cô vẫn phải tiếp tục nghĩ cách kiếm tiền. Hơn nữa tưởng

tượng ra bộ dạng của ông chủ Tôn kia, cô không nhịn được mà muốn nôn mửa. Cho

dù đem bán, cô cũng hy vọng có thể gặp được một người mua tốt trông được mắt.

Thiệu Dung cũng không muốn đem đầu tiên của Bạch Lộ

bán cho ông chủ Tôn kia, cô nghĩ nghĩ, bèn gọi điện cho một người chị em đã lâu

không liên lạc.

“Chị có một người chị em tên Juliet, nó trước đây là

sinh viên trường nghệ thuật, cũng từng làm việc chỗ bọn chị. Nhưng bây giờ nó

không làm ở câu lạc bộ đêm nữa, một mình làm ăn riêng. Nghe nói nó đều tìm

khách ở mấy khách sạn cao cấp, vừa an toàn vừa có tiền. Để chị hỏi nó xem có

người nào thích hợp đặng chọn giới thiệu cho em nhé.”

4.

Juliet tất nhiên không phải tên thật, chỉ là nghệ

danh, cũng giống như Thiệu Dung ở câu lạc bộ đêm cũng không gọi Thiệu Dung, mà

là Diana. Các cô làm nghề này đều không dùng tên thật. Juliet quả thực là bạn

chí cốt, vừa nhận được điện thoại của Thiệu Dung liền chạy đến. Nói cho cùng

vẫn là sinh viên trường nghệ thuật, cô hoàn toàn khác với các cô nàng tô son

trát phấn ở câu lạc bộ đêm. Cô mặc một chiếc áo không tay màu trắng thêu hoa

kết hợp với một chiếc quần dài có hoa văn xinh đẹp theo phong cách dân tộc, mái

tóc xoăn dài thả uốn lượn đến chiếc eo thon. Khuôn mặt ưa nhìn chỉ đánh nhẹ

chút phấn, toàn thân toát ra vẻ phong tình duyên dáng.

Vừa thấy Bạch Lộ cô trước tiên liền đánh giá trên dưới

một lượt, rồi mới cất giọng êm ái vừa cười vừa nói: “Em gái này bộ dạng thật

thanh tú, vừa nhìn là biết mỹ nữ Giang Nam. Gã béo họ Tôn kia muốn ăn miếng

thịt thiên nga thơm ngon thế này á, cứ mơ đi. Cũng đừng nhờ má mì dắt bất kỳ

mối nào nữa, bà đó rất quỷ quyệt, trước sau chỉ mở miệng một cái đã đòi chia ba

phần. Dựa vào cái gì chứ? Em Bạch Lộ à, hay là em theo chị thử thời vận đi, xem

xem tự mình có thể tìm một người khách hợp ý hay không. Tự mình tìm, có cho đi cũng

cam lòng đôi chút.”

Nói xong xuôi đến đây, Juliet hẹn ngày dẫn Bạch Lộ đi

trải nghiệm. Hôm đó cô ấy còn mang theo một bộ quần áo của mình cho Bạch Lộ,

bảo cô mặc vào, là một chiếc váy liền thân bằng vải bông màu trắng, thoạt trông

bình thường không có gì đặc sắc, nhưng nhìn kỹ, hóa ra trên khắp chân váy thêu

một con phượng hoàng bằng chỉ bạc. Dưới ánh nắng hoặc ánh đèn sẽ óng ánh lưu

chuyển ẩn hiện.

Bạch Lộ mười tám tuổi, vẫn còn để kiểu đầu búp bê tròn

tròn của bé gái, đôi mắt to trong veo, làn da nửa trong suốt như ngọc Dương

Chi, đáng yêu thanh khiết như búp bê sứ. Mặc chiếc váy trắng này vào, càng toát

lên vẻ thanh khiết khiến người ta phải thương tiếc. Khi ấy Thiệu Dung nhìn cô,

khẽ thở dài một hơi.

Đêm đó Juiet dẫn Bạch Lộ đến khách sạn Hilton, ngồi

uống trong quán bar của sảnh lớn. Juliet gọi một ly rượu, gọi cho cô một ly cam

vắt. Đây là lần đầu tiên cô đến một nơi lộng lẫy tráng lệ như thế này, mắt nhìn

gì cũng thấy mới mẻ. Juliet nói cô biết, ở loại khách sạn năm sao như vầy người

có tiền tương đối nhiều, đẳng cấp cao hơn nhiều so với khách ở câu lạc bộ đêm.

“Có điều dù sao cũng là đàn ông cả, đắng cấp cao cỡ

nào cũng khó tránh khỏi bệnh chung, nhìn thấy gái đẹp liền đứng núi này trông

núi nọ. Chỉ khác nhau ở chỗ phong lưu hay hạ lưu. Ở nơi thế này đàn ông phong

lưu khá nhiều, làm việc cũng vui vẻ hơn đáng kể.”

Juliet coi kiếp sống làm gái của mình là công tác hạng

nhất, làm việc một cách nghiêm túc hăng hái. Cũng nghiêm túc chỉ cho Bạch Lộ

cách tìm khách ra sao: “Hễ là khách nam đi một mình đều có thể lưu ý, nếu hắn

luôn ngồi một mình không có bạn bè bên cạnh, em có thể tới hỏi thử xem hắn có

bằng lòng ngồi cùng không, hoặc là mời em uống một ly. Nếu hắn đồng ý, vậy thì

case đó có hy vọng. Có những gã đàn ông phong lưu thậm chí căn bản không cần

tới hỏi, hễ bắt gặp khách nữ xinh đẹp đi một mình liền dùng ánh mắt chọc ghẹo

trước, sau đó mới chủ động đến mời uống.”

Juliet không những nói mà còn thị phạm ngay tại chỗ

cho Bạch Lộ xem. Nhắm trúng một khách nam ngồi uống một mình, cô cầm ly rượu