Teya Salat
Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322734

Bình chọn: 9.00/10/273 lượt.

ay về sau hai chúng ta hết nợ nần. Tôi không bao giờ muốn

gặp lại cái thứ đê tiện như anh nữa.”

Một hơi nói xong mọi lời muốn nói, Bạch Lộ xoay đầu bỏ

đi, hoàn toàn không để ý đến hai gã đàn ông mặt mày tái mét đằng sau lưng. Mưa

đã ngừng rơi, mặt đường ướt sũng nhờ có những vũng nước khắp nơi mà phản chiếu

ánh đèn toàn thành phố trông như cầu vồng bảy sắc trải khắp mặt đất. Giày cao

gót từng bước giẫm lên, nhanh chóng phá vỡ tan tành, giống như cuộc sống hỗn

loạn không thể cứu vãn dưới mắt cô.

Cuộc sống của cô, thực ra cũng không phải đến bây giờ

mới bắt đầu hỗn loạn. Ngay từ đầu, việc ba mẹ qua đời sớm đã định trước sự lộn

xộn sơ sài trong cuộc sống nửa đầu cuộc đời này của cô. Nhất là năm năm trước,

cô không cam tâm bỏ lỡ cổng trường đại học, một mình hùng hùng hổ hổ chạy đến

Bắc Kinh, càng dẫn đến một chuỗi biến cố giáng xuống ngày hôm nay.

Năm năm trước, Bạch Lộ mười tám tuổi chạy đến Bắc Kinh

nương nhờ Thiệu Dung. Chị ấy là người quen duy nhất của cô ở chốn đô thị phồn

hoa rộng lớn này. Vấn đề học phí của cô chỉ có thể nhờ Thiệu Dung nghĩ cách

giải quyết.

Khi đó Thiệu Dung im lặng hút hết một điếu thút rồi

mới nói: “Còn có cách gì đây, một đứa con gái nếu muốn dùng tiền gấp thì chỉ có

một con đường.”

Mặc dù Thiệu Dung không nói cụ thể nhưng Bạch Lộ cũng

hiểu rõ đó là con đường nào. Thời học sinh, cô từng đọc “Nguyệt Nha Nhi” của

Lão Xá, mẹ con Nguyệt Nha Nhi đều vì cuộc sống bức bách mà dấn thân vào chốn

phong trần, khi ấy đọc chỉ thấy câu chuyện này sao mà cách xa thực tại đến thế,

là chuyện chỉ trong xã hội cũ tàn ác mới phát sinh nên. Thế nhưng hiện giờ,

dường như cô cũng chỉ có một con đường này để đi. Có khác nhau chăng chỉ là

Nguyệt Nha Nhi vì sinh tồn, còn cô thì muốn học đại học – mà thực ra cô cũng vì

sinh tồn, học đại học chẳng qua cũng vì muốn đổi lấy một cách sinh tồn tốt đẹp

hơn.

Thiệu Dung đã đi trên con đường đó, cô ấy cũng vì sinh

tồn, vì sự sống còn của cha mình. Năm cô học lớp mười hai, người cha phát hiện

bị nhiễm trùng đường tiểu, chi phí điều trị rất nhanh chóng khiến tình trạng

kinh tế gia đình lâm vào cảnh thu không bù chi. Để duy trì mạng sống của cha,

cô không thi vào đại học mà trước khi học xong liền đến Bắc Kinh làm công. Một

cô gái còn trẻ dại muốn kiếm tiền phẫu thuật lọc và thay thận cho cha, chỉ dựa

vào tiền làm công ở nhà máy hoặc chạy bàn ở nhà hàng thì tuyệt đối không đủ. Cô

ấy cứ vậy mà đưa chân, đi làm ca-ve ở một câu lạc bộ đêm. Cô chưa bao giờ đề

cập với người nhà về chuyện mình làm gì mà có thể kiếm được nhiều tiền đến thế,

người nhà cũng chưa từng hỏi han cụ thể, hoặc cũng có thể ba mẹ biết rõ nhưng

không nỡ chọc thủng lớp giấy cửa sổ mỏng manh kia, ra ngoài đều nói con gái may

mắn vào làm ở một công ty lớn.

Một thiếu nữ ngây thơ đơn thuần như Bạch Lộ cũng tưởng

rằng Thiệu Dung ở Bắc Kinh tung hoành ngang dọc, phăm phăm chạy đến nhờ cậy xin

giúp đỡ. Quan hệ giữa cô và Thiệu Dung lâu nay vẫn rất tốt, cho dù chị ấy đã

đến Bắc Kinh nhưng vẫn duy trì liên lạc như trước, cho nên khi gặp phải khó

khăn, cô theo bản năng liền nghĩ Thiệu Dung có lẽ giúp được mình.

“Lộ Lộ, tiền chị kiếm được trừ chi phí ăn tiêu qua

ngày, còn lại đều gửi hết về nhà cho ba chị chữa bệnh. Nếu trong tay chị có

chút ít tiền, chị cũng không muốn để em đi vào lối mòn của chị. Con đường này

giống như xã hội đen, vào dễ ra khó, cho dù em có thoát được thân thì vẫn luôn

có cái án đeo bên mình. Em tự mình suy xét cẩn thận đi.”

Lời của Thiệu Dung khiến Bạch Lộ một đêm mất ngủ, nửa

đêm cô dứt khoát bật dậy, ngồi bên cửa sổ chăm chú ngắm nhìn bầu trời đêm. Bầu

trời đêm xanh thẫm như mực lủng lẳng một vầng trăng non màu trắng bạc, xung

quanh không hề có lấy một ngôi sao, chỉ một mình nó lẻ loi treo trên nền trời,

như một mảnh tranh cắt giấy nhỏ bé, quầng sáng ảm đạm yếu ớt, dần dần bị mây

đen che phủ…

Ngày hôm sau, Bạch Lộ đi cùng Thiệu Dung đến câu lạc

bộ đêm mà cô ấy làm việc. Má mì nghe nói cô mới mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp

cấp ba, lại vẫn còn tấm thân trinh trắng trong sạch thì vui mừng hoan hỉ: “Bây

giờ gái trinh rất có giá, nếu em thực sự là lần đầu tiên, chị tuyệt đối có thể

thay em chọn một người mua tốt chịu bỏ nhiều tiền.”

Bạch Lộ ngượng chín cả mặt, cúi đầu căn bản không muốn

tiếp lời, vẫn là Thiệu Dung đã quen không ngại: “Má à, nhiều tiền là bao nhiêu?”

“Ông chủ Tôn từng nói qua muốn tìm một em sinh viên

trong sạch, ổng đồng ý chi năm ngàn tệ phí tổn qua đêm. Quy tắc như cũ, tiền

chúng ta chia ba bảy.”

“Ông chủ Tôn à.” Thiệu Dung chợt nhíu mày.

“Thế nào, em gái đã nghĩ xong chưa? Nghĩ xong rồi thì

bây giờ chị có thể xuất tiền cho em, nhận tiền rồi thì không được nuốt lời đâu

đấy!”

Bạch Lộ càng nghe càng căng thẳng, cô cắn chặt môi

dưới, nhìn liếc qua Thiệu Dung một cái với vẻ không biết làm sao: “Chị Dung

Dung, em…”

“Má à, hay là hôm nay cứ vậy đã, để em ấy nghĩ cho kỹ

rồi nói tiếp.”

Má mì cũng không hối thúc sát sao, chỉ chân thành

khuyên bảo: “Được, em gái về nhà suy nghĩ cho kỹ lưỡng. Thực ra cũng không có